-Cậu Phương, không được!
Kinh hãi Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cùng đồng thanh hét lớn. Điều kiện này của Phương Minh Viễn quá hậu đãi! Một năm ba mươi nghìn chiếc, ước chừng chỉ là 50% doanh số mấy người Hề Quốc Bình đưa ra!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cũng nghe nói qua, bộ Công nghiệp điện tử dự đoán trước thị trường di động Hoa Hạ khoảng chừng tám mươi nghìn chiếc, trong lòng không khỏi thấy gấp gáp, nếu theo cách kia của Phương Minh Viễn, chẳng phải là cho mấy người Hề Quốc Bình quyền sản xuất sao? Điều này liên quan đến món lợi nhuận khổng lồ kia!
Ba người Hề Quốc Bình cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên ba người này đều là những kẻ lõi đời, lập tức tiếp lời nói:
-Vậy rất cảm tạ cậu Phương! Cậu Phương ủng hộ công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định ghi nhớ trong lòng! Đợi sau khi trở về, nhất định sẽ báo cáo cho lãnh đạo biết.
Chuyện tốt như vậy không khẩn trương nói chắc luôn, làm cho Phương Minh Viễn không kịp rút lời, bọn họ không phải lăn lộn nhiều năm như vậy.
-Tuy nhiên, tôi cũng có điều kiện!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm cười nhạt, chờ thêm hai năm, đến lúc ba người này khóc! Chín mươi nghìn chiếc à? Ha ha, chỉ là sản lượng của một tháng cũng không đáp ứng đủ nhu cầu đâu! Đến lúc đó, xem ba người họ làm sao!
-Cậu Phương, xin cứ nói!
Ba người Hề Quốc Bình trong lòng hồi hộp! Chuyện cho đi bọn họ cũng làm không ít, nhưng trên phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3153198/quyen-5-chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.