Chương trước
Chương sau
Khi Trần Trung lái xe tới, Phương Minh Viễn đã biết rõ gần hết đầu đuôi câu chuyện. Đây là ngã ba, khi người phụ nữa đang mang thai này đi sang đường vốn là đèn đỏ, nhưng đúng lúc cô ấy đi từ đường cái sang phía đối diện thì đèn chuyển sang màu xanh, chiếc xe đó đột ngột nổ máy, gương chiếu hậu đập vào lưng cô ấy, lực đập bất ngờ khiến cô ngã xuống đất. Tuy tinh thần cô ấy vẫn tỉnh táo, nhưng đã ôm bụng kêu đau, trên quần áo đã thấy có vết máu.

-Phải nhanh chóng đưa vào bệnh viện! Có thể sẽ bị sinh non!

Với sự giúp đỡ của Joseph và một người thanh niên trông như sinh viên, Phương Minh Viễn đưa người phụ nữ mang thai lên ghế sau xe.

. -Agatha, anh đi cùng Phương Minh Viễn đến bệnh viện, em gọi xe đi theo sau nhé.

Joseph vừa ngồi vào xe, vừa nói với Agatha.

-Bác tài, đi thẳng về phía trước, đi qua chỗ hai chỗ đường giao nhau thì rẽ trái, ở đó có một bệnh viện trực thuộc số một!

Người thanh niên lo lắng vỗ vào vai Trần Trung

Trần Trung vừa nhấn ga, chiếc xe lập tức phi đi như tên bắn, cũng may đang là giờ nghỉ trưa, trên đường vắng xe, anh ta nhanh như chớp vượt qua hai lần đèn đỏ, đi thẳng một mạch đến cổng bệnh viện. Xe chưa dừng hẳn, Phương Minh Viễn đã nhảy xuống xe, nhanh chân chạy vào cổng bệnh viện, vừa chạy vừa hét gọi y tá. Đằng sau, Joseph bế người phụ nữ mang thai, người thanh niên đi phía trước mở đường cho anh ta, mấy người chạy vội vào bệnh viện.

Người phụ nữa mang thai rất nhanh đã được đưa vào phòng cấp cứu, Phương Minh Viễn, Joseph và người thanh niên nọ lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện, thở hổn hển, tuy rằng khoảng thời gian từ lúc lên xe đến phòng cấp cứu chỉ có mấy phút ngắn ngủi, cả ba người đều đổ mồ hôi ướt hết cả lưng áo.

Phương Minh Viễn nhìn Joseph, áo sơ mi anh ta từ trên xuống dưới toàn là vết máu, trên người người thanh niên kia cũng dính không ít máu. Còn bản thân mình, ngoài vết máu lờ mờ ở trên quần thì không có gì.

-Cảm ơn anh, Joseph.

Phương Minh Viễn thở dốc nói, nếu không có anh ta đi cùng, thì phải nhờ Trần Trung bế người phụ nữ đó.

-Ha ha, không cần cảm ơn, đây là việc nên làm mà.

Joseph khoát khoát tay nói.

-Hy vọng chúng ta đến kịp thời, mẹ con họ được an toàn.

Lúc này có thêm Agatha và Trần Trung lần lượt chạy đến, có điều đi sau Trần Trung còn có một vị cảnh sát giao thông.

Nhìn những người đang ở đó, còn có hai người là người nước ngoài, vị công an giao thông đó rõ ràng có chút kinh ngạc.

-Trong các vị có ai nhìn rõ biển số của chiếc xe gây tai nạn không?

Người cảnh sát giao thông hỏi.

Bốn người Phương Minh Viễn đều lắc đầu, bọn họ đều là sau khi tai nạn xảy ra, mới chạy từ quán ăn ra, cơ bản là không nhìn thấy rõ biển số của chiếc xe vừa nghênh ngang chạy đi, ngoại trừ nhớ rõ là đó là chiếc xe con màu trắng.

-Tôi nhìn thấy rõ, là chữ “ Kính tặng xxxxxx”!

Người thanh niên căm phẫn nói.

-Thật là quá đáng, làm sao có thể lái xe kiểu đó! Đâm người ta bị thương, ngay cả bước xuống xe xem thế nào cũng không xuống.

Người thanh niên đó tên là Lâm Vuy, là sinh viên năm thứ hai của trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên

Trong lòng Phương Minh Viễn tự nhủ, thế này đã là gì, về sau, những loại người lái xe đâm người ta xong còn cố tình cán chết người, hoặc là có xuống xe thì dùng dao đâm người ta chết đều có, việc gây tai nạn rồi bỏ trốn lại trở thành tình huống chẳng có gì xấu xa, mọi người nhìn mãi cũng thành quen.

Sau khi cảnh sát giao thông hỏi kỹ càng toàn bộ ngọn ngành câu chuyện, kiểm tra giấy tờ của mấy người, còn lưu lại cách thức liên hệ với bọn họ, lúc này mới nói với Trần Trung:

-Lần này là vì do có tai nạn xảy ra nên việc tôi mới không xử phạt anh tội vượt đèn đỏ. Lúc này, tôi thay mặt người bị thương và gia đình cô ấy cảm ơn hành động nghĩa hiệp của các vị. Chúng tôi sẽ lập tức truy tìm chiếc xe gây tai nạn, nếu như cần thiết, còn cần các vị đến lúc đó đến sở cảnh sát làm chứng.

Lúc này mấy người Phương Minh Viễn mới rời bệnh viện.

Ghế sau của xe đã đầy dính đầy máu tươi, đương nhiên là không ngồi được, mà cả người Joseph cũng đầy vết máu, còn đi gặp người ta thật không thích hợp, thế là bọn họ chia tay ở trước cổng bệnh viện.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, việc đàm phán của tập đoàn Wal-Mart, tập đoàn Carefour và siêu thị Carrefour cũng đi đến thời khắc then chốt, Frankie- người được lãnh đạo tập đoàn Carefour ủy quyền, đã nâng giá thu mua cao đến 100 triệu đô la Mỹ, hơn ba lần tài sản của siêu thị Carrefour, nhưng điều khiến Frankie và những người đi cùng tuyệt vọng là Tôn Chiếu Luân vẫn đang kiên quyết không đồng ý bán cổ phần, hơn nữa điều khiến bọn họ không có cách nào giải quyết là trong lúc này việc đàm phán giữa siêu thị Carrefour và tập đoàn Wal-Mart cũng chưa ngừng lại. Hiển nhiên, mức giá bên kia đưa ra cũng không thấp hơn giá của bên mình.

Nhưng giá cả thế này đã là cao đến mức khiến Frankie cảm thấy quá cao, siêu thị Carrefour chẳng qua chỉ là một doanh nghiệp mới nổi tầm ảnh hưởng hạn chế ở trong tỉnh Tần Tây, tỷ lệ chiếm lĩnh trên thị trường chưa hoàn toàn đạt mức độc quyền, còn chưa có lịch sử kinh doanh lâu dài, nhãn hiệu đó ngoại trừ việc có ý nghĩa liên quan tới tập đoàn Carefour, thì giá trị thật của nó, tuy rằng không thể nói là không đáng để nhắc đến, nhưng quả thật chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng bọn họ lại không đồng ý bán, Frankie nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cho rằng đây là do tập đoàn Wal-Mart tác động.

Lúc này trong lòng Tom đã cười nghiêng ngả, lần nay y đến đây, mục đích chủ yếu đương nhiên là muốn cùng đạt được thỏa thuận với Phương Minh Viễn, từ đó thuyết phục Cameron, nhưng đúng như Phương Minh Viễn nghĩ, chuyện này, đối với việc tập đoàn Wal-Mart thâm nhập thị trường Hoa Hạ, cũng có lợi rất lớn. Thứ nhất là có thể từ những nhân viên được đào tạo của siêu thị Carrefour để hiểu sâu hơn về tình hình thị trường Hoa Hạ hiện nay. Thứ hai là những người được siêu thị Carrefour chọn đưa đi đào tạo chắc chắn là những người xuất sắc trong công ty. Nếu như sau này có thể lôi kéo vài người, rất có lợi cho việc xây dựng nguồn cán bộ cho chi nhánh tập đoàn Wal-Mart tại Hoa Hạ. Là một tập đoàn xuyên quốc gia, Wal-Mart vẫn đánh giá cao nguồn nhân lực của nước sở tại, như thế có thể giảm mức đáng kể phí tổn tiền lương công ty phải trả, hơn nữa những cán bộ tại địa phương đương nhiên càng hiểu rõ nội tình nơi đó, càng có lợi cho sự phát triển của công ty. Thứ ba là để thách thức tập đoàn Carefour. Tuy rằng nói hai tập đoàn hiện nay vẫn coi là hòa hợp, nhưng hễ có cơ hội công kích đối thủ, đương nhiên là tuyệt đối không thể bỏ qua. Đương nhiên, mối quan hệ này Tom không tự mình nói ra, tránh việc Phương Minh Viễn đòi thêm.

Mấy ngày nay, tuy rằng nhóm của Tom không tiếp xúc với nhóm của Frankie, nhưng qua lời của Tôn Chiếu Luân, cũng biết được không ít, phía Frankie càng lo lắng thì đương nhiên là Tom càng vui mừng.

-Cậu Phương, tôi thấy lúc này cũng nên để tin tập đoàn Wal-Mart cũng đang liên hệ với chúng ta truyền ra ngoài rồi.

Tôn Chiếu Luân phấn khởi mà quơ quơ tay nói. Những việc đang diễn ra bây giờ, đối với anh ta mà nói, quả thực giống như một giấc mơ. Ba năm trước, dù thế nào anh ta cũng không thể tưởng được, bản thân mình lại có cơ hội đàm phán với đại diện của hai tập đoàn bán lẻ đứng đầu thế giới. Hiện nay tiếng tăm của siêu thị Carrefour đã truyền xa khắp Hoa Hạ, tuy rằng tất cả các cửa hàng chỉ ở trong tỉnh Tần Tây, nhưng đến người dân ở tỉnh Nam Hải của Hoa Hạ cũng biết rằng ở tỉnh Tần Tây có siêu thị Carrefour, hiện đang được tập đoàn bán lẻ lớn nhất châu Âu mua lại.

Hiện giờ lại phát đi nguồn tin tập đoàn Wal-Mart cũng đang liên hệ với siêu thị Carrefour, tin rằng chắc chắn sẽ làm chấn động cả nước, đến lúc đó, nếu nói đến mức độ nổi tiếng ở Hoa Hạ, còn có hệ thống bán lẻ nào hơn được siêu thị Carrefour chứ? Những ngày này, không biết có bao nhiêu thương gia nổi tiếng Hồng Kông đã liên hệ với anh ta, trong đó không thiếu những người mà trước kia anh ta phải ngưỡng mộ cung kính, bây giờ đều lịch sự lễ độ mà nói chuyện với anh ta như với người ngang hàng. Sau này trở về Hồng Kông, mình cũng được gọi là áo gấm về quê rồi. Chỉ nghĩ tới việc sau này bản thân có thể sẽ trở thành tổng giám đốc của hệ thống siêu thị bán lẻ số 1 trong nước ở Hoa Hạ, tâm trí Tôn Chiếu Luân liền trôi bồng bềnh như mây trắng trên bầu trời, đẹp không thể nào tả xiết.

Trên gương mặt Phương Minh Viễn cũng hiện lên một nụ cười hiểu ý, tâm trạng của Tôn Chiếu Luân, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.

Có điều tâm trạng tốt của hắn chưa được bao lâu liền sẽ bị tin tức do Trần Trung đưa đến làm hỏng, chiếc xe gây tai nạn đã được tìm thấy, nhưng chủ xe lại từ chối nhận lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.