Chương trước
Chương sau
- Quy định quyền tài sản không phải là điểm then chốt nhất.

Phương Minh Viễn không khỏi có chút ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn nghe có người nói thế. Mà bản thân hắn cũng luôn đau đầu làm thế nào để thay đổi quy định quyền tài sản đường sắt Hoa Hạ.

- Đúng vậy, từ căn bản mà nói, tình trạng chấp hành quy định này của công ty và người chấp hành quy định này mới là nhân tố quan trọng nhất!

Milton vẫy tay nói:

- Người, cũng là nhân tài, còn sự chấp hành quy định của công ty mới là then chốt nhất. Một chế độ không hoàn thiện, nếu nói có thể đạt được sự chấp hành triệt để, nhiều lúc thậm chí còn hoàn mỹ hơn những quy định đó. Nhưng lại không thể tiếp tục chân chính chấp hành quy định, càng có hiệu quả! Mà nếu nói người có năng lực, từng bước hoàn thiện nó, vậy có thể đạt được quy định chấp hành triệt để. Sẽ từ từ hoàn thành quy định một cách hoàn mỹ, ít nhất nó cũng có khả năng này!

Phương Minh Viễn nhắm mắt suy nghĩ, không thể không thừa nhận, Milton nói nhất định có lý. Ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng đã từng có cảm giác này, pháp luật của Hoa Hạ, sau năm 2000 cũng rất phong phú với mấy triệu từ, bao trùm lên các phương diện trong xã hội. Xem ra xây dựng pháp chế là thành tựu lớn, nhưng nói đến tình hình chấp hành cụ thể, mọi người buồn bã phát hiện, Hoa Hạ vẫn là xã hội nhân trị, nhiều lúc ý chí của lãnh đạo càng có thể quyết định tất cả. Pháp luật? Nó chẳng là gì!

Milton cũng không nói, chỉ là thích thú hơn, đánh giá Phương Minh Viễn. Trước khi đến Hoa Hạ, ông ta đã từng gặp Cameron một lần. Lúc đó, Cameron nói những gì liên quan đến Phương Minh Viễn mà ông ta biết cho Miton. Đồng thời nhắc nhở ông ta nhiều lần, đừng có xem Phương Minh Viễn như một người chưa thành niên. Đối với những việc liên quan đến Phương Minh Viễn mà Cameron nói, Milton hết sức kinh ngạc, nhưng ở nước Mỹ, những nhân tài thiếu niên lập nghiệp mà thành công không hiếm thấy, vì thế Milton cũng không để ý.

Nhưng Cameron nhắc đến kịch bản “Kẻ hủy diệt 2” có một nửa công lao của Phương Minh Viễn, mà ông ta thấy Cameron rất khâm phục tài năng của Phương Minh Viễn, đó mới là cái mà ông ta cảm thấy hứng thú nhất. Có thể làm cho một đạo diễn thiên tài như Cameron khâm phục như thế trong lĩnh vực sở trường của ông ta, độ khó trong đó rất lớn, có thể nghĩ mà biết. Vì thế, đối với Phương Minh Viễn ông ta càng có cảm hứng.

- Điều này giống như dân chủ và độc tài vậy, nhìn từ góc độ phát triển của xã hội, chúng ta đương nhiên cho rằng cộng hòa càng tiến bộ hơn đế chế, nhưng từ tỉ lệ hiệu quả, trên một mức độ lớn dân chủ gắn với hiệu quả rất thấp, còn đế chế độc tài là càng cấm, vì vậy khi chính phủ cộng hòa mục nát gặp phải một vị vua anh minh của đế chế lãnh đạo, như nói giữa trình độ khoa học kĩ thuật và lực kinh tế đại khái duy trì cân bằng, như vậy ai thắng ai thua, sợ không nói mà cũng rõ ràng!

Phương Minh Viễn mở to mắt cười mỉm:

- Nhân dân, thực chất có nhiều lúc không quan tâm thể chế chính trị rốt cuộc là gì, điều họ quan tâm là cuộc sống của mình sẽ tốt hơn không, toàn thể xã hội phải chăng công bằng, nào là sự công bằng tương đối, có làm họ tiến lên hay không, thay đổi hoàn cảnh bản thân tốt hơn, nếu nói tất cả là khẳng định, như vậy lựa chọn chế độ hoàng đế thống trị cũng không có gì là kỳ lạ lắm. Ha ha, Liên Xô năm ngoái không phải là một ví dụ hay nhất sao? Năm đó là người dân chọn Liên Xô, nhưng sang năm mọi người có thể loại bỏ Liên Xô. Một nước đã từng vượt trội, thì như thế có thể gọi là giải tán một cách không êm đềm.

Militon trầm ngâm một lát, hiểu ý và cười. Vị thiếu niên này quả thật là có chút ý vị, không ngờ từ lời của mình, nghĩ đến ưu khuyết điểm của cộng hòa và đế chế.

Milton thấy nhìn nhận từ góc độ kỹ thuật và hiệu quả so sánh, cải cách đầu tư công trình cơ sở giao thông của Hoa Hạ đầu tiên là đường quốc lộ mà không phải là đường sắt. Mặc dù vì đặc tính kĩ thuật vận hành kinh doanh của “Toàn thể cả nước” ở vế sau có thể hạ thấp chi phí giao dịch. Nhưng đặc tính lũng đoạn tự nhiên của mạng lưới đường sá khác và thu lợi nhuận thấp lại khó để thu hút nhà đầu tư. Còn sản nghiệp đường sắt ngày nay đã từng bước tiến về phía trước ở trên toàn thế giới, tuy nói đường sắt là phương thức vận chuyển càng đảm bảo môi trường, càng kinh tế, càng an toàn, có thể vận chuyển hàng hóa khách quy mô lớn trên con đường khô ráo, nhưng đường quốc lộ và xe hơi càng đại biểu cho hiệu quả lớn hơn, đầy đủ, tự do và cá tính, con người với những đặc điểm như tùy lúc dừng xe, tùy lúc ra ngoài, nhà đến nhà đều ngồi xe của xe hơi hầu như đã thấy quen. Nhưng những cái này có thể đem vào trong sản nghiệp đường sắt không? Nhưng tình hình trong nước Hoa Hạ quyết định rồi, giao thông xe hơi phát triển lượng lớn là cần thiết, nhưng đường sắt là không thể thiếu.

- Phát triển đường sắt từng bị Mark coi là mô hình của xã hội hóa tư bản, mà xã hội hóa tư bản tất nhiên sẽ dẫn đến mâu thuẫn giữa đặc trưng theođuổi lợi nhuận của tư bản và hiệu quả theo đuổi công ích của xã hội. Nửa đầu thế kỳ này, mâu thuẫn này cùng với sự phát triển kinh thế mà hiện ra rõ ràng, còn cùng với bùng phát nguy cơ tư bản, cộng thêm để thích hợp với nhu cầu của kinh tế tạm thời, quốc hữu hóa đường sắt và tăng cường chế độ quản lý của chính phủ trở thành trào lưu của các nước tư bản, các nước phương Tây lần lượt quốc hữu hóa đường sắt. Nhưng nền kinh tế trải qua nhiều năm như thế, thực tế chứng minh, đơn thuần quốc hữu hóa không phải là mô hình tốt nhất của xã hội hóa, hiệu suất vốn sụt giảm, lũng đoạn dẫn đến vấn đề chất lượng phục vụ, quản lý hình thức quan liêu dẫn đến các vấn đề như hiệu quả thấp và thua lỗ, lại thúc đẩy đường sắt các nước trên thế giới tiến một bước thực hiện cải cách. Dưới quy chế của chính phủ kiên trì lấy tiêu chí bảo đảm công ích làm tiền đề, đánh bại lũng đoạn, tăng cường cạnh tranh, xác định rõ ràng trách nhiệm quyền tài sản, nâng cao hiệu suất vận hành của đường sắt…

Milton chậm rãi nói, xe chạy một mạch đến khách sạn, mấy người bước vào phòng, vẫn thao thao bất tuyệt nói về cách nghĩ của mình.

Phương Minh Viễn liếc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ ăn tối, nhưng xem bộ dạng của Milton hầu như không để ý, hắn cũng tùy khách.

Nói một mạch đến lúc sập tối, Phương Minh Viễn mói tìm được một cơ hội, đề nghị mọi người ra ngoài dùng bữa, Milton bất giác khiêm tốn nói:

- Xin lỗi, khi tôi làm việc, thường là như vậy.

Phương Minh Viễn đương nhiên bày tỏ là không thành vấn đề. Đồng thời trong lòng cũng không khỏi vui mừng, có thể chỉ có nhân vật như thế mới có thể thực sự làm cho công việc cải cách có hi vọng thành công.

Địa điểm dùng bữa đương nhiên là nhà hàng Phương gia, những thức ăn tinh tế mà ngon miệng làm cho Miton luôn không muốn dừng lại, không ngừng khen ngon, còn đưa ra đề nghị, Phương Minh Viễn nên đem sự nghiệp của nhà hàng phát triển ở nước Mỹ.

Sau khi dùng cơm, Phương Minh Viễn lại tiễn ông ta về khách sạn, đồng thời để lại một phần tài liệu liên quan, đây đều là những tư liệu mà Tô Hoán Đông đã xem qua, xác định không đề cập đến các vấn đề nhạy cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.