Chương trước
Chương sau
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi lại có thể sáng tác được bài hát “Con heo”, và bài hát lúc nãy, khi nghe cảm thấy có chút lạ lạ, đã chứng minh được tài năng âm nhạc thiên bẩm của hắn.

Hoàng Triêm tin tưởng rằng với trình độ và địa vị của mình trong nền âm nhạc Hồng Kông, nếu tận tụy dẫn dắt hắn một thời gian thì chắc chắn vài năm sau Hồng Kông sẽ có một ngôi sao sáng giá. Có nhà họ Quách làm hậu thuẫn đám “ma cũ” trong giới giải trí ai dám hùa vào chống hắn? Đó chẳng phải là rất thuận buồm xuôi gió sao?

Thời đại này học trò tất nhiên là muốn theo học thầy giỏi nhưng người làm thầy này chẳng phải là đang tìm học trò sao?

- Chú Triêm, không phải là cháu muốn phụ lòng tốt của chú nhưng Minh Viễn chơi thôi thì còn được chứ làm học trò của chú thì e rằng có người không đồng ý.

Vu Thu Hạ biết rằng Phương Minh Viễn không tiện từ chối sợ làm mất mặt Hoàng Triêm.

- Có người không đồng ý? Là ai? Bảo hắn đến tìm chú!

Hoàng Triêm vỗ ngực nói.

- Chú Triêm, chú đừng giận, chú nghe cháu nói rõ đã. Đến lúc đó chú sẽ hiểu được điều khó nói của Minh Viễn.

Vu Thu Hạ giơ ngón tay ra đếm nói với ông ta:

- Thứ nhất, Minh Viễn là…

Hoàng Triêm lúc đầu tin tưởng rằng với địa vị của ông ta trong giới âm nhạc thì người muốn bái ông ta làm thầy nhiều vô kể. Nhưng khi Vu Thu Hạ kể ra những điều mà Phương Minh Viễn cần gánh vác thì Hoàng Triêm chỉ ngồi im trên ghế. Một người thừa kế của một dòng tộc mới phất lên ở Đại lục, là người sáng tạo ra trò chơi Thời đại đại hàng hải, là người làm cầu nối cho sự hợp tác của nhà họ Phương và nhà họ Quách. Tất cả những điều này khiến ông hiểu rằng muốn Phương Minh Viễn chuyên tâm học âm nhạc dưới sự dạy bảo của mình e rằng rất khó. Mặc dù hắn có khả năng thiên phú về âm nhạc nhưng trọng trách với gia tộc cũng không thể không nghĩ đến.

Mà trong một gia đình đang trên đà phát triển nhanh chóng thì trách nhiệm của người thừa kế không cần nói cũng biết. Nếu như Phương Minh Viễn chỉ là con thứ thì có thể cho phép hắn lấy âm nhạc làm ngành chính sau này, thành công thì có thể làm rạng ranh gia tộc, nếu thất bại cũng không ảnh hưởng gì lớn. Nhưng là người thừa kế trực tiếp, nhưng là người xuất sắc trong giới truyện tranh và trò chơi ở Nhật Bản thì xem ra tốt hơn nhiều so với làm một người theo đuổi âm nhạc ở Hồng Kông. Một người sinh ra ở Hồng Kông như ông ta còn hiểu rõ tầm quan trọng của dòng tộc hơn những người trong Đại lục.

- Quả là một tên tiểu yêu quái! Quả nhiên là một tên tiểu yêu quái!

Hoàng Triêm tựa vào cửa xe nhìn Phương Minh Viễn bằng ánh mắt hồ nghi, trong miệng lẩm bẩm. Tất cả những chuyện này thật quá sức tưởng tượng của ông ta. Một thiếu niên Đại lục mười hai mười ba tuổi đã có thể vùng vẫy trong giới truyện tranh, giới phần mềm ở Nhật thật quá thần kỳ, giống như truyện một nghìn lẻ một đêm vậy. Ông ta cũng biết rằng Vu Thu Hạ chắc chắn không dám dùng những chuyện này ra để lừa gạt ông ta. Mà Quách Đông Thành nể trọng đứa trẻ này đến vậy chắc chắn là phải có lý do rõ ràng. Nếu như mình kéo nó vào âm nhạc chắc chắn người đầu tiên phản đối sẽ là Quách Đông Thành. Phương Minh Viễn cười với vẻ mặt đau khổ, người này quả là một người trung trực có gì nói nấy.

- Chú Triêm, làm học trò của chú e rằng cháu không đủ thời gian nhưng nếu làm học trò danh dự thỉnh thoảng được chú chỉ dạy cho vài lời thì có lẽ không thành vấn đề.

Thực ra nếu Vu Thu Hạ không thay hắn từ chối thì hắn cũng không dám nhận lời làm học trò của Hoàng Triêm, cái gọi là khả năng âm nhạc trời phú của hắn chẳng qua chỉ là ở kiếp trước nghe quá nhiều ca nhạc mà có. Cổ nhân chẳng phải có câu “thuộc ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm” đó sao. Lừa gạt người khác một chút thì được chứ theo Hoàng Triêm học cả ngày thì chắc chắn sẽ bị lộ. Nhưng nếu có hư danh là học trò của Hoàng Triêm sẽ dễ dàng làm việc trong giới giải trí của Hồng Kông hơn là dựa vào lời nói của Quách Đông Thành.

Mắt Hoàng Triêm bỗng sáng lên, đây quả là một biện pháp rất cân bằng, nhìn thấy một khối ngọc tuyệt đẹp nhưng lại không có cách nào gọt giũa nó, cảm giác khó chịu này ai chưa trải qua thì không thể hiểu hết được. Đề nghị này của Phương Minh Viễn tuy là…

Sau một lúc lâu suy nghĩ Hoàng Triêm kiên quyết lắc đầu nói:

- Học trò là học trò, học trò danh dự cũng chẳng phải là học trò. Thỉnh thoảng dạy một chút hì hì. Tiểu tử cháu cuối cùng đâu phải vật ở trong ao, sau này lăn lộn ngoài đời công thành danh toại ta sẽ bị mang tiếng là mượn danh cháu mà nổi tiếng, giống như bọn ăn cắp! Thế thì thanh danh của cả đời Hoàng Triêm này coi như sẽ bị hủy hoại.

- Chú Triêm chú nói gì vậy, tận tình dạy dỗ được một trò giỏi tất nhiên là việc tốt, nhưng cổ nhân cũng đã nói đến sự quan trọng của chữ thầy huống gì là bây giờ. Hơn nữa mặc dù thằng nhóc này tuy không có ý định xâm nhập vào giới giải trí nhưng sau này sao tránh khỏi phải có quan hệ trong giới này, có chú là người chỉ đường, hắn sau này sẽ tránh được những trở ngại không đáng có. Chú Triêm vốn thích hỗ trợ hậu bối hà tất phải để ý đến cái hư danh được mất? Chú hãy nhận hắn làm học trò danh dự đi.

Vu Thu Hạ đứng một bên dàn xếp.

Hoàng Triêm bật cười nói:

- Cô bé Thu Hạ, vì người em kết nghĩa này của cháu, cháu thật là tốn không ít sức lực đấy nhỉ. Ngay cả những lời này mà cũng nói ra được. Ừ nếu chú từ chối thì đúng là như cháu nói ham mê hư danh được mất. Nhưng nếu chú nhận lời thì có một chút không được thoải mái vui vẻ. Hay là như vậy đi, cậu ấy còn tác phẩm mới nào thì hát thử cho chú nghe nếu chú cảm thấy hài lòng thì chú sẽ không tính toán hư danh. Còn nếu chú không hài lòng thì Thu Hạ, cháu cũng đừng trách chú không nể mặt.

Vu Thu Hạ khiến Hoàng Triêm nói tới đỏ mặt tía tai, ra dấu nháy mắt với Phương Minh Viễn. Nói tới nói lui cuối cùng cũng đều phải dựa vào chính sức lực của hắn.

Phương Minh Viễn sờ mũi, thật là đau đầu. Những lời nói lúc nãy sao lại có thể dẫn đến kết quả này cơ chứ. Nếu hắn nói không có tác phẩm nào thì Hoàng Triêm sẽ nghĩ là hắn không tôn trọng ông ta, Vu Thu Hạ chắc chắn cũng vì chuyện này mà cảm thấy không vui, nhưng nếu nói là có thì phải hát như thế nào đây? Tất nhiên nếu muốn làm Hoàng Triêm vui thì phải hát những bài do ông ta sáng tác, ông ta tuy sáng tác rất nhiều nhưng không phải bài nào cũng được người Đại lục yêu thích. Tất cả những bài mà hắn nhớ đều không phải là những bài được mọi người cho là kinh điển mà chỉ là những bài có một ý nghĩa đặc biệt, nhất thời bây giờ làm sao có thể nhớ ngay được.

Hơn nữa ngay trước mặt tác giả mà lại ăn cắp tác phẩm của ông ta, trong lòng hắn có một chút không nỡ. Nhưng hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này, có thể đạt được sự tán thành của Hoàng Triêm sẽ rất có lợi cho việc phát triển ở Hồng Kông sau này, chuyện đó có một tác dụng hết sức quan trọng.

- Chú Triêm và chị Thu Hạ thật là làm khó cháu rồi. Vừa muốn là tác phẩm mới vừa muốn làm chú Triêm hài lòng, chuyện này thật không dễ dàng chút nào.

Phương Minh Viễn gãi đầu nói:

- Các tác phẩm của chú Triêm rất có nghĩa khí, rất có sức sống giúp con người ta có một sức mạnh tích cực mà đi lên, làm người ta bừng bừng nhiệt huyết. Phong cách như vậy đối với một kẻ nửa đường xuất gia như cháu e rằng rất khó.

Mắt Hoàng Triêm lại sáng lên, những lời đánh giá của Phương Minh Viễn về tác phẩm của ông ta thật là đã đụng đúng đến tâm khảm ông ta. Nhưng ông ta vẫn khoát tay nói:

- Cháu không cần phải nịnh bợ chú nữa, nghe cháu nói như vậy chắc là có tác phẩm gì mới rồi?

- Có thì đúng là có, nhưng chỉ là bán thành phẩm thôi chứ chưa hoàn thành 100%.

Phương Minh Viễn nói khẽ qua kẽ răng:

- Chỉ có điều bài này cháu hát không được tốt lắm, chú nghe tạm.

Hoàng Triêm gật gật đầu:

- Không sao, chú đây cũng gọi là có chút trình độ thưởng thức, có thể phân biệt được đâu là yếu tố khách quan đâu là yếu tố chủ quan.

- Chàng sáng sớm đã ra đồng, chiều tối mới trở về nhà, không có lúc khó khăn sao nam nhi có thể tự cường.

- Những câu thơ này chú chắc chắn đã nghe qua rồi chứ ạ?

Hoàng Triêm nghe xong sắc mặt có biến đổi chút ít, gật gật đầu nói:

- Đây là những câu thơ trong bài thơ thiếu nhi của Uông Muội “Thần đồng”. tác giả Uông Muội tự là Đức Ôn là một trong năm học giả nổi tiếng thời Bắc Tống. Ông ta dùng bài thơ này để dạy dỗ đám học trò nhỏ, với mong muốn dù một đứa trẻ vốn không phải là quý tộc bần cùng nếu cố gắng cũng có thể trở thành nhân tài, vì vậy là nam nhi thì phải nỗ lực. Chẳng nhẽ cháu muốn chuyển thể bài thơ này thành bài hát sao?

- Đúng vậy.

Phương Minh Viễn âm thầm khấn vái trời xanh phù hộ, trong ký ức của hắn bài hát “Nam nhi tự cường” này của Hoàng Triêm là bài hát trong bộ phim “Hoàng Phi Hồng” được sản xuất năm 1992, năm nay chắc là vẫn chưa sáng tác.

Hoàng Triêm ngồi thẳng người lên, trong lòng thầm tính toán, thằng nhóc này thật là biết chọn lọc, chọn loại bài hát như thế này rất hợp với phong cách của mình, phải nghe xem thế nào.

Phương Minh Viễn hắng giọng, bài hát này kiếp trước hắn đã hát không ít lần, kiếp này cũng nhẩm qua không ít, nhưng trong tình thế như thế này lại cảm thấy rất khó nắm bắt. Nhưng điều này cũng có thể hiểu được, Hồng Kông nhiều ca sĩ như vậy nhưng khi hát bài này được mọi người yêu thích cũng chỉ có hai người Lâm Tử Tường và Trình Long, mà Trình Long thì một phần không nhỏ là vì hình tượng nhân vật của ông ta rất khớp với bài hát này nên mới được mọi người yêu thích.

- Ngạo nghễ đối mặt với muôn trùng con sóng, nhiệt huyết đỏ rực như ánh mặt trời

Vừa mới hát được hai câu đầu, Hoàng Triêm lập tức kinh ngạc thốt lên:

- Lệnh tướng quân!

- Gan như sắt đá, xương cứng như đồng, trí tuệ hàng trăm trượng ánh mắt trải dài muôn dặm, ta quyết chí trở thành hảo hán!

- Hay

Hoàng Triêm trầm trồ khen ngợi.

- Là hảo hán thì phải tự cố gắng từng ngày, nhiệt huyết phải hơn ánh mặt trời! Thu hết năng lượng trời đất đi khai thiên lập địa, vì lý tưởng mà xông pha

Phương Minh Viễn hát đến đây thì ngừng giọng.

- Phần dưới thì sao?

Hoàng Triêm sốt ruột hỏi.

Phương Minh Viễn ngại ngùng đáp:

- Hết rồi ạ.

- Hết rồi?

Hoàng Triêm nhảy lên túm lấy cổ áo Phương Minh Viễn phẫn nộ quát lên:

- Sao lại có thể hết được chứ?

Ông ta đang nghe một cách hăng hái, một nửa bài thế này thì ra gì.

- Chú Triêm, ban nãy chẳng phải Minh Viễn đã nói rồi sao, đây là một bài còn dang dở!

Vu Thu hạ vội vàng kéo hai người ra.

Hoàng Triêm thở hổn hển quay lại chỗ ngồi, nhắm hờ mắt nhẹ nhàng hát:

- Thu hết năng lượng đất trời đi khai thiên lập đia, vì lý tưởng mà xông pha. Nhìn con sóng biếc lại ngước lên trời xanh, thân là nam nhi phải tự cường! thân là nam nhi phải tự cường

Phương Minh Viễn càng nghe càng giật mình, Hoàng Triêm đúng không hổ danh là thiên tài âm nhạc một thời của Hồng Kông, có thể từng khúc từng khúc hát hết tất cả bài hát “Nam nhi tự cường”. Cho đến lúc xe dừng trước bãi biển Vịnh Nước Cạn thì cả bài hát đã được Hoàng Triêm sáng tác xong rồi! Mẹ con Vu Thu Hạ nghe xong thì lâng lâng như say.

Hoàng Triêm hát lại thêm hai lần nữa, ông ta hơi nhíu mày, ông ta cảm thấy mình vẫn chưa lột tả được hết cái ý nhị của bài hát.

- Có điện thoại ở đó không, mau đưa cho chú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.