Chương trước
Chương sau
Phạm Dĩnh đi suốt đêm trở về Hoàng Xuyên, sự việc nghiêm trọng như thế này, lúc này bà ta không thể tự mình quyết định được nữa, mặc dù bao nhiêu năm nay, bà ta đã giấu chồng đi giúp con trai giải quyết bao nhiêu rắc rối, nhưng trong lòng bà rất rõ, vì chồng là cục trưởng cục cảnh sát, ủy viên thành ủy nên có cấp dưới nào trong bộ công an của chồng bà không nể mặt bà ta chứ? Đêm nay, ở Hoàng Xuyên xảy ra chuyện gì, hiện tại vẫn chưa có ai ở trấn Hải Trang biết cả.

Riêng Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn thì lại mất ngủ cả đêm, không phải vì mấy cái chăn chỉ ngửi thôi đã muốn buồn nôn kia mà là vì cái mùi hôi thối ở trong nhà tạm giam ấy. Trên những cái chăn không biết đã bao lâu chưa giặt kia có rận, lũ rận ấy còn phát triển tốt hơn trong cái căn phòng ẩm thấp ấy, làm cho hai người bọn họ cả đêm chỉ chợp mắt được một lúc. Buổi sáng, khi cảnh sát mở cửa cho họ ra ngoài ăn sáng, hai mắt của bọn họ đỏ ngầu, trên người lại thấy ngưa ngứa, đối với con cháu nhà quan như họ, cái cảm giác ấy thật khó có thể tả được bằng lời.

Bữa sáng cũng gọi là kha khá, mỗi người một bát tào phớ nóng hổi, còn có cả bánh nướng và bánh bao, nhưng hai người bọn họ cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn với cả uống, họ chỉ muốn tìm ngay được một nơi nào đấy để tắm rửa, thay quần áo, đương nhiên tốt nhất vẫn là được giam trong căn phòng có điện thoại ngày hôm qua chứ không phải cái phòng tạm giam vừa ẩm thấp, vừa hôi, không thông thoáng mà lại còn có cả rận, đấy đâu phải là nơi để cho người ở. Lúc này bọn họ mới thật sự thấy được, lúc trước khi họ đã tống bao nhiêu người chẳng may đắc tội với mình vào cái nơi như thế này, chưa cần nói đến bị cảnh sát đánh hay bị bọn trong tù hành hạ, chỉ bấy nhiêu thôi đã chẳng thể chịu nổi nữa rồi. Những người đó sẽ bi thảm như thế nào thì chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ hiểu.

Lúc này, hai người bọn họ đã không còn dám hống hách, kiêu ngạo như hôm qua nữa. “Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đại trượng phu có thể cứng rắn cũng biết co biết giãn”... sau khi tự nhủ những câu kiểu như thế trong lòng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bọn họ mới cười cười cầu xin cảnh sát có thể đổi cho bọn họ một căn phòng khác không, đương nhiên nếu có thể cho họ được đi tắm thì tốt quá rồi.

Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn còn mang hết những thứ đồ quý giá, đắt tiền trên người bọn họ ra để hối lộ cảnh sát.

Viên cảnh sát đó cười lạnh lùng nói:

- Các người là do đích thân phó sở trưởng Lỗ bắt giam, không có lệnh của ông ấy, ai dám làm trái quy định? Chỉ vì một ít tiền này mà mất việc thì tôi không dám. Nhưng phó sở trưởng cũng nói rồi, nể mặt cha mẹ các người cũng là người trong nghề với chúng tôi, nên tối qua chúng tôi đã nể tình các người lắm rồi, đưa hết những phạm nhân khác giam sang phòng khác, các người vẫn còn chưa hài lòng sao?

- Vị đại ca này, chúng tôi cũng không phải không biết tốt xấu, chỉ là trên giường có rận, chúng cắn chúng tôi cả đêm qua, có thể cho chúng tôi đi tắm, đổi cho chúng tôi một căn phòng sạch hơn được không?

Đồng Thanh Hoa nói.

Người cảnh sát ấy liếc mặt nhìn bọn họ một lượt. Trong lúc hai người họ trong lòng thấp thỏm không yên, thì anh ta gật đầu, hai người bọn họ vui mừng vô cùng.

Cảnh sát đưa bọn họ đến chỗ vòi nước trong sân, chỉ vào và nói:

- Muốn tắm thì tắm ở đây đi, nhưng mà tôi nói trước, các người mà dám chạy trốn, tôi sẽ đánh gẫy chân các người đấy! Súng của tôi không phải chỉ để đấy ngắm thôi đâu!

- Hả?

Hai người họ nhìn vòi nước rồi lại nhìn xung quanh, vốn dĩ hai người họ vui mừng khôn xiết thì bây giờ cứ như bị rơi xuống địa ngục vậy, bốn phía đều là các dãy nhà, nhưng mà hai người bọn họ đã bảo giờ cởi quần áo trước mặt người khác bao giờ đâu? Đừng thấy bọ họ đã từng vén áo của con gái mà ngay cả đến lột áo của người ta ở giữa đường cho mọi người nhìn, hưởng thụ cái thú vui của kẻ thượng lưu ấy, nhưng những việc này lại xảy ra với bọn họ, biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh đang chăm chú nhìn họ.

- Ở...ở đây sao?

Đồng Thanh Hoa lắp bắp nói

- Đúng, ở đây

Viên cảnh sát kia gật đầu nói

- Hai người có phải đàn ông con trai không vậy? Có gì mà phải sợ, cũng không phải hoàng hoa khuê nữ gì, bây giờ thời tiết cũng không lạnh lắm, tắm ở đây có vấn đền gì sao?

- Các người không có phòng tắm sao?

Vương Quang Viễn chần chừ hỏi.

- Phòng tắm hả? Có đấy

Viên cảnh sát chỉ tay nói:

- Nhưng không phải tắm ở đây, vậy các người nghĩ rằng với thân phận hiện giờ của mình có được không? Tóm lại có tắm hay không, không tắm thì lập tức quay về! Hôm nay ông mày còn có rất nhiều việc, không có thời gian ở đây nhiều lời với chúng mày đâu. Nếu chúng mày vẫn còn không tắm thì quay về phòng giam mau!

Đồng Thanh Hoa vô cùng tức giận, bọn họ ném ánh mắt tức giận của mình về phía tên cảnh sát đang đứng kia. Họ chưa bao giờ bị đối xử như vậy, ở Hoàng Xuyên, cho dù là đi bể bơi thì họ cũng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, hôm nay lại bảo bọn họ tắm trước mặt mọi người, ở giữa sân, trước mặt bao nhiêu người, đúng là một sự xỉ nhục lớn.

- Các người cũng nghĩ kĩ chưa, nếu như tấn công cảnh sát thì tôi e rằng các người không chỉ bị giam bảy ngày thôi đâu mà có khi phải ngồi tù đến vài năm cũng chưa biết chừng.

Lúc này hai người bọn họ mới ý thức được, ở đây không phải là Hoàng Xuyên, không phải là nơi bọn họ có thể hô mưa gọi gió, đừng nói đến việc có thể đánh cảnh sát như trước kia, e rằng chỉ cần họ vừa mới ra tay thôi, tên cảnh sát trước mặt sẽ không nể nang gì mà cho họ một trận đòn đau, rồi họ lại còn bị mang tội danh tấn công cảnh sát, lúc ấy thì đừng nói đến nhà tù đến trại tạm giam cũng sẽ giam thêm họ hai ngày, thì làm sao có thể chịu được. Sau một ngày chờ đợi dài cả cổ ra, hai người họ lúc này không còn tâm lý phản kháng như hôm qua nữa rồi. Phải biết rằng ở Hoàng Xuyên cho dù bọn họ gây ra bao nhiêu tai họa, nhiều nhất cũng chỉ bị tạm giam bốn tiếng, mà còn được ngồi trong văn phòng của cục trưởng ăn uống thịt, rượu thoải mái. Từ lúc gọi điện tính đến bây giờ cũng cũng gần mười hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không có chút hi vọng nào, hai người họ bắt đầu thấy sợ hãi.

Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn nhìn nhau, mặc dù khó chịu nhưng họ đành như vậy quay về phòng tạm giam, nhưng cảm giác ngứa ngáy khiến họ không bước đi nổi. Hai người bọn họ cũng không ngốc, nếu như rời khỏi đây thì e rằng sau này cũng chẳng còn cơ hội mà tắm rửa gì nữa.

Đồng Thanh Hoa đỏ mặt, cắn răng chịu đựng, cởi giày và tất ra cởi nốt áo trên người, trần thân trên, chỉ còn quần dài đi ra chỗ vòi nước lấy ống nước tắm. Vương Quang Viễn thấy vậy cũng làm theo, bỏ tất, áo khoác và áo sơ mi ra. Hai người bọn họ cắn răng tắm nước lạnh trong sân, nhưng cũng may đã là tháng sáu, trời cũng ấm hơn nhiều, cùng không đến nỗi vì vậy mà bị cảm cúm.

Trong lúc hai người họ đang tắm ở sân, trước cửa đồn công an trấn Hải Trang có ba chiếc xe cảnh sát, xuống xe có bảy viên cảnh sát, dẫn đầu là cấp trên của họ.

Họ tiến vào trong, vừa hay, Lỗ Đắc Lợi cũng đang ở đó, theo như sự dặn dò của Chu Đại Quân, anh ta không rời khỏi đó nửa bước đề phòng có xảy ra chuyện gì khác. Anh ta vừa nhìn lên đã thấy mấy người cảnh sát kia bước vào, trông rất lạ hình như không phải cảnh sát ở huyện Bình Xuyên này, anh ta chú ý một chút đến biển xe, là xe ở thành phố Hoàng Xuyên, lập tức có linh cảm gì đó, ông ta nháy mắt với cấp dưới của mình đang đứng bên cạnh.

Người cảnh sát tầm tuổi trung niên kia nhìn thấy Lỗ Đắc Lợi, nghiêm khắc nói:

- Xin cho hỏi đồn trưởng của các vị là ai? Tôi là cảnh sát hình sự thành phố Hoàng Xuyên, có việc gấp cần sự hợp tác của các vị.

Lỗ Đắc Lơi hơi ngẩn người ra:

- Vậy thì e rằng các vị phải đợi rồi, đồn trưởng của chúng tôi đi họp ở trên trấn rồi, chắc phải khoảng một, hai tiếng nữa mới về, tôi là đồn phó Lỗ Đắc Lợi.

- Anh là Lỗ Đắc Lợi?

Viên cảnh sát kia nhìn Lỗ Đắc Lợi một lúc rồi nói:

- Sự việc khẩn cấp, e rằng chúng tôi không đợi được đồn trưởng của các vị về.

- Nếu ông đã là đồn phó thì mời ông xem công văn này

Nói rồi, một viên cảnh sát đi cùng đưa cho Lỗ Đắc Lợi tờ công văn.

Lỗ Đắc Lợi cầm xem, trong công văn có nói, do vụ án hãm hại con gái ở Hoàng Xuyên, thông qua điều tra hai đối tượng Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn còn nhiều nghi vấn. Vì vậy yêu cầu đội cảnh sát hình sự Hải Trang giao Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn cho đội cảnh sát hình sự thành phố Hoàng Xuyên dẫn về điều tra. Yêu cầu sự phối hợp điều tra từ phía cảnh sát Hải Trang. Những việc như thế này ở cục cảnh sát không phải là ít gặp, nhưng Lỗ Đắc Lợi hiểu, đó chỉ là một cái cớ của cảnh sát Hoàng Xuyên, nếu giao hai người kia cho họ thì chỉ cần họ nói một tiếng thôi là hai người kia sẽ được giam lỏng ở nhà, họ đâu cần phải nói tạm giam nay tạm giam kia, một sở trưởng nhỏ bé như anh ta cũng thừa hiểu điều này, vậy cần gì phải nề hà bọn họ nữa?

- Đồn phó Lỗ!

Viên cảnh sát trung niên cố tình nhấn mạnh chữ “phó” nói

- Chính quyền thành ủy rất coi trọng việc này, vì vậy thời gian cấp bách, chúng tôi phải nhanh chóng đưa họ về điều tra, vì vậy mong ông mau chóng giao họ cho chúng tôi, chúng tôi phải lập tức trở về!

Lỗ Đắc Lợi nghĩ lại. Ra vẻ cười khổ đưa công văn lại cho viên cảnh sát kia:

- Các người tới muộn rồi, sáng sớm nay hai người họ đã bị đưa đến nơi tạm giam của huyện Bình Xuyên rồi! Việc này chúng tôi không giúp gì được nữa, e rằng mấy vị lại phải mất công đi thêm chuyến nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.