Theo lời Tiểu Mã, thì vị trí của phòng giữ tang vật của Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên nằm ở phía nam, cũng nằm trên cùng một con đường với Trung tâm thương mại, chỉ là cách hai ngã tư, cách trung tâm thương mại huyện khoảng năm sáu trăm mét, nằm trên đường cái, bốn phía xây gạch cao lên hai mét, mặt trên che bằng kính, có cảnh sát gác.
Bên trong hai cánh cửa sắt là một khoảng trống, khoảng chừng bốn năm trăm m2 bày một ít đồ lặt vặt, đi vào trong một tí là một cái kho lớn. Quả nhiên như lời của Tiểu Mã, diện tích còn lớn hơn cái kho kia, còn mới, cũng có vẻ chắc chắn. Bên tring điện nước đầy đủ, chỉ có mấy thứ hàng họ lung tung lộn xộn. Mấy thứ này chất đống ở đâu thật đáng tiếc, tuy để trong kho nhưng thời gian dài quá, dù có mới cũng sẽ bị hư.
- Mấy thứ đó đều là tang vật chúng tôi bắt được được, đến nay không có người đến nhận, lại không thể vứt bỏ hay bán đi, nên vẫn phải chất đống ở đây. Minh Viễn, nếu cháu thích chỗ này, chúng tôi sẽ chuyển nó đến kho khác cho cháu.
Chu Đại Quân chỉ vào đống hàng hóa lộn xộn trong kho, khoát tay nói. Hiện giờ ông ta được Quan Duyệt Võ giao quyền mấy chuyện này, tự thấy mình quyết định được. Dù sao nhà họ Phương không phải hạng người nhận ơn không báo, tiền thuê kho này, một năm cũng không ít, có thêm tiền thì đâu hại gì. Hơn nữa, nếu Phương Minh Viễn nhận lấy ân tình này, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152276/quyen-2-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.