Buổi tối, khi Tô Ái Quân tiễn hai cậu cháu Bạch Lâm về ngõ Chùa Lưu Ly, Bạch Lâm vẫn có chút choáng ngợp. Cứ như ở trong mơ, anh ta nghe được cha của Tô Ái Quân – Tô Hoán Đông là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và đầu tư Bộ đường sắt. Điều này nghĩ là tiến thêm một bước nữa thì có thể trở thành cấp trưởng hoặc phó Bộ đường sắt hoặc là Giám đốc Sở cán bộ. Đặc biệt lại là ông lớn của Bộ đường sắt như vậy thì quyền lực không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Mặc dù, mọi người nói Bắc Kinh quan chức nhiều, đứng trên phố quăng bừa viên gạch cũng có thể gặp được hai người. Nhưng cấp Phó bộ trưởng hoặc là cấp Giám đốc Sở cán bộ không phải dễ gì mà gặp được. Bản thân chỉ là viên chức cấp phòng nhỏ bé, lại ở nhà ông ta dùng cơm, còn nói chuyện với Vụ trưởng Tô. Điều này nếu để đồng nghiệp trong công ty biết thì sẽ ngưỡng mộ mình lắm đây?
Nhưng trong lòng Bạch Lâm hiểu rất rõ. Sở dĩ anh ta có thể bước vào nhà của Vụ trưởng Tô hoàn toàn là nhờ vào hào quang của đứa cháu ngoại mình. Nếu không thì Tô Hoán Đông làm gì có thời gian để nói chuyện với một viên trưởng phòng quèn, càng không thể nói còn có thể ăn cơm ở nhà họ Tô.
Nhưng rốt cuộc, đứa cháu trai của mình có tài năng gì mà có thể khiến cho Vụ trưởng Tô chú ý, là vì hắn nói chuyện một hồi với Tô Ái Quân trên xe lửa sao? Bạch Lâm có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-tai-nguyen/3152193/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.