"Đàn ông anh tuấn như vậy, theo tôi đi."
"Đó là thị trấn bị hủy hoại bởi vua dị chủng. Người nhà của anh ở đó sao?"
"Ai, nguyên lai là một người câm nhỏ."
......
Thích Miên đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mặt trời chiếu trên mi mắt, đem loại cảm giác ấm áp đã lâu không có.
Cô thế mà mơ thấy người yêu của mình ở đời trước.
Nói là người yêu kỳ thật cũng không đúng lắm, anh ấy quá mức nhỏ yếu, bị bắt dựa vào cô mà sống, cô đã cố gắng sưởi ấm trái tim anh, đáng tiếc là làm thế nào cũng không sưởi nổi.
Đời này, cô vẫn muốn tìm một người cô yêu, mà người đó cũng yêu lại cô.
Thích Miên đứng dậy, cậu nhỏ phát hiện cô tỉnh đầu tiên, oa một tiếng nhào tới ôm chặt lấy Thích Miên.
Thích Văn Duệ ở bên cạnh chăm sóc thật vui mừng, vội vàng đỡ Thích Miên lên: "Chị cảm thấy như thế nào?"
"Chị không có việc gì." Thích Miên sờ sờ cái đầu to giống như đầu chó của Thích Văn Duệ, nhìn chung quanh.
Đây hẳn là ký túc xá của công nhân viên chức của trường đại học, một phòng ngủ một phòng khách, lại khá hoàn chỉnh, có thể là khi Hồng Dạ tới thì không có người. Bên người La Minh để cây trúc đao, đúng như trong trí nhớ Thích Miên, vỏ đao bằng đá, trên mặt có khắc một bụi trúc đầy sức sống.
Thích Văn Duệ nghĩ đến chuyện cô tự tiện nhảy xuống cứu người liền tức lên: "Chị, chị thật là......"
La Minh ở bên cạnh, cậu không thể nói ra "không nên cứu", rối rắm nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/241965/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.