Chương trước
Chương sau
Phòng xe nhỏ hẹp chật chội, không khí không lưu thông được, hơi ngột ngạt.

Lâm Thức lấy nhẫn cưới ra, cẩn thận lau lau bằng nước, thỉnh thoảng thở dài một tiếng, Lương Tiêu ở bên cạnh đưa giúp giấy và bông để lau, thở nặng nề.

Lương Tiêu: "Không nghĩ tới anh ta sẽ làm như vậy......"

Thích Miên nói: "Dị chủng Nấm Tuyết tuy rằng tính công kích mạnh nhưng sẽ không chủ động tấn công người phiêu không phía trên người nó. Anh ta có dị năng phiêu không nhưng vẫn bị bắt, lúc đó có lẽ đã muốn chết. Kết quả lại bị cứu, lại gặp chúng ta đi về phía bắc mới nghĩ ra kế hoạch này."

Lương Tiêu biểu tình phức tạp, Lâm Thức thở một hơi thật dài: "Con đi cầm di vật của vợ chồng giáo sư Trương qua đây."

Lương Tiêu lấy từ hành lý ra một đồng hồ nam cùng một cặp mắt kính nữ, để vào hộp thật gọn gàng, Lâm Thức ở một bên chắp tay trước ngực cầu nguyện.

"Đợi chút." Thích Miên đưa hộp nhung trong tay cho Lương Tiêu, bên trong là ngọc bội có chữ "Chiếu" trước đây Tào Thành Nghiệp đưa cho cô.

Lương Tiêu kinh ngạc: "Cái này cũng bỏ vào? Anh ấy không phải nói ngọc này sẽ rất hữu dụng ở đế đô?"

"Ừ." Thích Miên gặm miếng bánh Giang Hành Chu đút đến miệng, "Tốt nhất không dùng được. Hơn nữa......"

Cô cười nhẹ nhàng, "Mỹ nhân gần trong gang tấc, cùng một miếng ngọc có tác dụng hữu hạn, cái nào quan trọng hơn cũng không cần nói đi?"

Tần Chiếu có tình nghĩa, trọng nghĩa khí xác thật không sai. Nhưng nếu nói cố chấp cùng chiếm hữu dục, còn ở trên hai người nhiều.

Kim Mộng chính là bởi vì anh ta mà bị hủy dung.

Phương pháp tốt nhất là họ lặng lẽ tiến tới địa bàn của anh ta, lén trộm đưa Kim Mộng đi. Nếu dùng tới miếng ngọc này, trở thành khách quý của anh ta, nhất cử nhất động đều bị giám thị, lúc đó muốn mang Kim Mộng ra thì lại không thiếu một hồi chém giết.

Hàm dưới Bành Lăng Tân căng chặt.

Lương Tiêu bỏ hộp nhung vào chung, cuối cùng sờ đến cái khóa trường mệnh của đứa bé, bỗng nhiên hô to một tiếng, cảm thấy đuôi khóa có chỗ không đúng, duỗi tay bẻ bẻ, thế mà bẻ ra được đuôi khóa trường mệnh.

Bên trong kẹp một tờ giấy, chữ viết hỗn loạn, hiển nhiên là viết vội rồi nhét vào.

Thích Miên cầm lấy tờ giấy, đột nhiên nhớ tới Lâm Thức đã từng nói qua: Tào Thành Nghiệp là một đứa nhỏ thông minh.

Trên giấy viết rõ lộ trình kế tiếp họ nên đi, cùng những kiến trúc nên gặp, thậm chí những nguy hiểm có thể xuất hiện, tất cả đều được viết rõ ràng.

Anh ta là dị năng tọa độ, xác định mấy thứ này dễ như trở bàn tay.

Nếu bọn họ không dựa theo ước định thu nhập thi cốt, tờ giấy này họ sẽ không lấy được.

Thích Miên cười cười, lúc này mới lộ ra thần sắc hài lòng.

Dựa theo hướng dẫn Tào Thành Nghiệp, một xe đầy người tránh được rất nhiều chặng đường không cần thiết, còn thu hoạch được không ít tinh hạch từ dị chủng và thây ma biến dị.

Đoàn người tới Yến Tân, tỉnh bên cạnh đế đô, lúc đến Bắc Hạc, Thích Miên và Giang Hành Chu đã ở đỉnh cao cấp ba, Bành Lăng Tân tới trung kỳ, còn Lương Đống và Hàn Dao đỉnh cao cấp hai.

Một đoàn xe như vậy, mỗi khi thả dây thép ra, dị chủng và thây ma cùng cấp đều sẽ tự động tránh lui.

Tới Bắc Hạc, mẹ con Lương Tiêu đã quen thuộc với mọi người rất nhiều. Lương Tiêu chỉ vào một tháp truyền hình đổ nát: "Kia là tháp truyền hình của tỉnh, trước mạt thế nếu đi theo hướng đông không tới nửa tiếng là có thể đến Yến Tân."

"Như vậy, đưa mọi người qua đó trước." Lương Tiêu là nhân tài nghiên cứu khoa học quan trọng, không thể đi theo họ đến đế đô đoạt người, "Nghỉ thêm một đêm, ngày mai sẽ đi Yến Tân."

Tất cả đều nở nụ cười nhẹ nhàng, tìm chỗ cao, dùng bụi gai và dị năng kim loại dựng hàng rào, xây lều qua đêm.

Thích Miên vẽ bản đồ lên trên mặt đất.

So sánh với đế đô, căn cứ Yến Tân sẽ hòa bình hơn rất nhiều, căn cứ trưởng cường thế, quyết đoán, không ngừng thống nhất lực lượng quân sự và dị năng giả, còn sẽ biết kiếm tiền, đời trước đã dùng thuốc ức chế Lương Tiêu nghiên cứu ra để giao dịch với các căn cứ khác, kiếm được rất bộn.

Ở căn cứ đế đô, sự thống nhất là bằng không, nó bị chia năm xẻ bảy, Tần Chiếu chiếm phía đông tiếp giáp với Yến Tân, còn lại là ít nhất năm thế lực khác như hổ rình mồi, ngoài ra những thế lực nhỏ hơn thì vô số kể.

Nhưng đế đô nội tình thâm hậu, thực lực xuất chúng, cho nên lúc đó thật khó để đoạt người, thiếu chút nữa tạo thành chiến tranh nam bắc, cuối cùng vì Bành Lăng Tân và Kim Mộng ẩn cư mà chấm dứt.

— Hết thảy mấy chuyện này đều xảy ra trước khi Chu ca vị dị chủng vương này chiếm lĩnh đế đô.

Anh ấy quá cường đại, một khi căn cứ đế đô bị hủy diệt đã trở thành một rừng cây gai, không người phạm vào.

Thích Miên vẽ xong đồ án thế lực ở đế đô, ngước nhìn Giang Hành Chu, cười cong cả mắt, đột nhiên kéo anh qua hôn một cái rõ to lên má.

Đây chính là dị chủng vương của cô, sao cô lại ngưu bức như vậy.

Ánh mắt Giang Hành Chu trong nháy mắt chuyển tối đi, nhanh chóng chiếm chủ động.

Thích Miên bị nhột cười khanh khách không ngừng, lấy đầu gối đá đá anh: "Muốn ăn bánh đậu nành chiên, anh làm cho em đi?"

Bã đậu là đặc sản Trường Nam, mẹ Thích đã viết ra một thực đơn những món cô thích ăn đưa cho Giang Hành Chu, Thích Miên chính là khi dễ anh cưng chiều cô.

Giang Hành Chu bị tức cười, như hả giận mà cắn một cái vào chóp mũi Thích Miên, ở trong lều cho bình tĩnh một chút rồi mới đi ra ngoài, lấy Dưa Dưa bật lửa, để chảo dầu lên chuẩn bị chiên bánh đậu.

Bánh vừa mới bỏ vào chảo, đường chân trời hướng đông đột nhiên tuôn ra một đường sáng trắng cao dài, chấn động từ luồng sáng không bao lâu sau đã tới đây.

Bụi gai đen lập tức giơ cái chảo lên giữa không trung miễn cho nó bị rắc lung, mọi người ra khỏi lều trại, chỉ thấy luồng sáng càng lúc càng nở rộ, ánh sáng càng chói lòa.

Sắc mặt Thích Miên biến đổi, cô lập tức kéo Lâm Thức qua che lại đôi mắt của bà: "Đều nằm sấp xuống!"

Tám người quỳ rạp trên mặt đất, dây leo và kim loại nhanh chóng trườn ra bao phủ phía trên mọi người nhưng vẫn bị ánh sáng kia tiêu hủy hơn một nửa, xe van dĩ nhiên không cần phải nói.

Thích Miên ấn chặt đôi mắt Lâm Thức, thấy con đường phía trước xe ào ào chạy tới, tất cả đều khóc thiên thưởng địa.

Bọn họ đang ở chỗ cao, Giang Hành Chu thả người nhảy lên đỉnh một chiếc xe, đem toàn bộ chiếc xe nhắc lên, kéo về chỗ họ.

Người đàn ông ốm nhom bị dọa đến nhũn ra, Thích Miên kéo cổ áo, tát anh ta mấy cái, người đàn ông lúc này mới tỉnh tỉnh thần lại.

Thích Miên: "Yến Tân? Là Yến Tân đã xảy ra chuyện?!"

Người đàn ông gào khóc: "Yến Tân không còn! Đại học Yến Tân bị nổ, có một người cả người đều là dung nham thối nát hủy hoại toàn bộ căn cứ!"

Lâm Thức bổ nhào tới trước mặt người đàn ông, la to lên: "Đại học Yến Tân bị nổ? Phòng thí nghiệm thì sao, phòng thí nghiệm thế nào!"

Người đàn ông gầy gò: "Không có, đều nổ không còn gì! Người bên đế đô xông vào căn cứ Yến Tân, muốn giết một người kêu là giáo sư Lương Tiêu, sau đó lại một đám tới muốn cứu, hai bên đánh lên, đại học Yến Tân bị nổ, còn tạo ra một con quái vật khủng khiếp!"

Sắc mặt Lương Tiêu trắng bệch, đỡ chặt mẹ mình.

Lâm Thức lung lay sắp đổ, run rẩy đầy nước mắt: "Toàn bộ tư liệu thực nghiệm đều ở đại học Yến Tân......"

Bà vừa nói ra những lời này, Thích Miên lập tức hiểu được nguyên nhân sự tình.

Lúc trước cô đã cảm thấy mọi chuyện ở đế đô thật chặt chẽ, thậm chí còn xảy ra trước khi cô hành động, hoặc là ở đế đô cũng có người trọng sinh giống cô, hoặc là có kỳ ngộ khác.

Bây giờ nghĩ đến cũng là vì cái này, Lương Tiêu là người phát minh thuốc ức chế, vậy là có người không nghĩ để cô tồn tại trở lại đại học Yến Tân!

Nhưng nếu là người trọng sinh, cô nghĩ mãi cũng không ra được đời trước là ai có thể có năng lượng lớn giống như cô vậy mà chống lại như thế!

Đường từ Yến Tân bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu lớn thảm thiết, sóng người đào vong đã đưa tới rất nhiều thây ma và dị chủng.

Lại hướng về nơi xa, còn có đủ màu sắc dị năng phát ra, hiện rõ trong đêm.

Có người đuổi tới.

Thích Miên rút đao ra, đứng ở chỗ cao nhìn về hướng Yến Tân, xoay người đem Lương Tiêu ném tới chỗ Bành Lăng Tân: "Chúng ta quá nhiều người, mục tiêu quá rõ ràng! Bành Lăng Tân, Lương Đống, Hàn Dao, các người dẫn anh ta chạy về hướng đế đô, trà trộn vào thế lực phía Đông của Tần Chiếu, tìm Kim Mộng, chờ tôi hội họp!"

Người đàn ông ốm gầy cũng nhân tiện đưa cho Bành Lăng Tân, mang anh ta đi theo trốn.

Thích Miên và Giang Hành Chu, Nút, đem Lâm Thức kéo vào trong xe của người đàn ông, hiển nhiên muốn tách ra khỏi bọn họ.

Lương Tiêu bổ nhào vào trước cửa xe: "Mẹ!"

Lâm Thức hoảng loạn muốn cầm tay anh, bị Nút ấn trở về ghế.

Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Không được quấy rối! Bằng không không bảo vệ bà!"

Bành Lăng Tân vội la lên: "Chúng tôi không bảo hộ được Lương Tiêu!"

Phân đội như vậy, chiến lực bên này họ chỉ có anh và Lương Đống. Đuổi giết Lương Tiêu có thể xông vào căn cứ Yến Tân to như vậy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Thích Miên hô to: "Chạy là được! Họ sẽ không truy các người, chỗ chúng tôi đi các người không đến được! Lương Tiêu tuyệt không thể chết!"

Một chân cô nhấn ga, xe hơi như mũi tên lao ra đi.

Lâm Thức thấy con trai bị ném ra phía sau, giống như bà điên, cuồng loạn kêu thảm thiết, bị Nút giơ con gà lên, gõ cho xỉu.

Khuôn mặt nhỏ tức giận: "Không nghe lời! Bà và anh ta ở bên nhau anh ta càng nguy hiểm, vậy mà cũng không hiểu được, ngốc muốn chết!"

Thích Miên đua xe trở về hướng nam, lúc bọn họ đi ngang đã từng gặp một thị trấn cả ngàn vạn dị chủng, trong đó có dị chủng cấp cao chiếm cứ, lúc đó vì cầu an ổn, họ đã tránh đi rất xa.

Hiện giờ cô không chút do dự lái xe nhảy thẳng vào trong đó, xe hơi nhỏ yếu ớt trong nháy mắt bị đàn dị chủng xé nát.

Thích Miên che Lâm Thức, tránh cho bà bị xe vỡ đâm bị thương.

Dây leo nhanh chóng bọc bốn người lại thành một trái cầu, mũi chân Thích Miên đạp nhẹ vài cái, trái cầu bay bay lên, dưới sự yểm hộ của bụi gai đi vào một tòa nhà cao cao.

Ném Lâm Thức và Nút vào trong, dây leo chặt chẽ bịt kín các cửa, bốn phía đều là dị chủng nghe được hơi thở của họ mà tiến tới. Thích Miên và Giang Hành Chu đứng ở mái nhà trông về phía xa.

Phía xa xa thị trấn truyền đến tiếng gầm giận dữ, mang theo uy áp tinh thần của dị chủng cấp bốn, toàn bộ dị chủng và thây ma biến dị đồng thời quay đầu, ánh mắt dày đặc.

"Dị chủng cấp bốn "thống lĩnh"." Khuôn mặt Thích Miên dưới ánh trăng hơi tái nhợt.

Thống lĩnh, xem như thần.

Cơ hồ chỉ là sau dị chủng vương.

Dưới mệnh lệnh của "thống lĩnh", dị chủng đã bắt đầu trèo lên tòa nhà, phát động công kích. Tường lung lay sắp đổ.

Thích Miên ngược lại lại cười, trong mắt điên cuồng. Cô ấn nhẹ tay Giang Hành Chu, nắm chặt trúc đao, dẫm lên dây leo bay lên.

Trúc đao dưới ánh trăng quét ra ánh đao cực kỳ chói mắt, trên trán Thích Miên hiện lên lằn gân đỏ, mạch máu dưới da tầng tầng khởi bạo, tinh hạch trong đầu càng được căng tới hạn cuối.

+

Một đao đánh xuống, ánh sáng tỏa ra.

Cô, cũng không sợ thần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.