Bà Tào trừng mắt, tuyết cùng máu trộn lẫn chảy ra, bà kích động quơ chân múa tay, hận không thể chỉ vào mũi mà mắng con trai, không bao lâu lại bắt đầu lau nước mắt, ấn ấn ngực, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Tào Thành Nghiệp hiểu ý bà, là trước đây đã nói qua những lời này: "Cô ta không nghe lời mẹ nói, nháo nhào muốn đi ra ngoài, chuyện này con cũng muốn đổ lên đầu mẹ hay sao? Mẹ nào dám làm chủ với cô ấy! Mẹ cực cực khổ khổ từng bô phân từng bô nước tiểu nuôi con lớn, con nói cái vấn đề gì nha! Trời ơi, con lớn thì không cần mẹ nữa, tim mẹ đổ máu đây!"
Hiện giờ bà không thể nói chuyện, anh ngược lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng tự tại.
Tào Thành Nghiệp sụp mi, thuận mắt nói: "Mẹ con biết sai rồi, hiểu được người mẹ yêu nhất là con, con là tính mạng của mẹ. Con đem mẹ trở về đây."
Anh giế.t chết đám dị chủng và thây ma lãng vãng gần căn hộ, dìu bà Tào tới nằm xuống chỗ phòng khách, bà Tào đấm đấm ngực, đưa lưng về phía anh, lau nước mắt.
Tào Thành Nghiệp kiểm tra khắp nơi, mẹ anh trước đây bị đói nên thích trữ đồ, phòng kho chứa rất nhiều đồ khô, hơn nữa anh cũng mang đồ từ căn cứ về, mẹ Tào một người có thể ăn thật lâu. Anh ném văng ra toàn bộ đồ vật bén nhọn trong phòng, góc bàn, mặt tường đều bọc bọt biển thật dày, tất cả đều được cố định thật cao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-man-cap-trong-sinh-thanh-quai-khoc-suot-muot/2384771/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.