"Từ năm năm trước, chúng ta vốn dĩ đã hủy hôn rồi..." Tư Tản Nguyệt trầm mặc, giọng nói có chút run run, dường như cũng chẳng có mấy phần vui vẻ. "Chúng ta vốn dĩ chưa từng hủy hôn, em biết không?" Lãnh Ngạo bây giờ mới ngước mắt lên, đôi mắt thẫn thờ se lẫn bi ai. Anh không muốn mất cô, cũng chẳng mong cô sẽ vì anh mà chịu thêm tổn thương gì nữa. "Chưa từng hủy hôn sao? Bây giờ còn quan trọng không? Hủy hôn hay không hủy hôn đối với hai chúng ta có gì khác nhau?" Tư Tản Nguyệt lúc đầu là ngạc nhiên, sau cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. Vậy thì sao, cuối cùng kết quả vẫn chỉ là con số không thôi! "Về mặt danh nghĩa, em vẫn là vị hôn thê của anh..." Lãnh Ngạo môi mím chặt, anh thật không biết mình nên nói gì ngay lúc này cho phải. Khoảng cách, đã kéo hai người họ quá xa nhau rồi! "Anh đừng quên, em đã không còn là Hạ Linh Sở nữa, vốn dĩ là không phải!!" Tư Tản Nguyệt hét lớn, nước mắt cứ thế giàn dụa, thi nhau rơi xuống. Ngay chính bản thân cô cũng không biết mình sao lại có thể xúc động đến như vậy được nữa. "Mặc kệ em là ai, có thân phận gì? Người anh yêu duy nhất cũng chỉ có mình em!" Lãnh Ngạo tay đặt lên hai vai Tư Tản Nguyệt. Cô là tưởng... năm đó anh chưa từng hối hận sao? "Lãnh Ngạo à, anh bình tĩnh lại đi có được không? Suy cho cùng anh cũng chỉ là nhất thời thấy em thú vị. Nhưng đó cũng chỉ là nhất thời, mãi mãi chỉ dừng lại ở đó. Rồi sau này, hai chúng ta sẽ như thế nào đây?" Tư Tản Nguyệt lúc này giọng nói đã có phần nhẹ nhàng hơn. Đối với cô bây giờ, kết thúc trong hòa bình chính là điều tốt nhất. "Em tưởng tình cảm của anh là chơi đùa, em tưởng anh chỉ coi em là thú vui nhất thời? Ha, anh nói cho em biết cả cuộc đời Lãnh Ngạo này người anh yêu nhất chỉ có mình em, mà người anh muốn lấy làm vợ cũng chỉ có mình em!" Lãnh Ngạo mất thăng bằng lùi ra sau mấy bước, bộ dáng cũng dần trở nên xộc xệch. "Vợ? Em có thể sao?" Tư Tản Nguyệt cười giễu cợt, cũng đang cười chính tình cảm đang cất giấu bấy lâu nay. Sao mà khi anh nói yêu cô, cô cũng không thể vui lên chút nào? Sao mà, yêu... lại mệt mỏi đến thế? "Có thể!" Lãnh Ngạo nói xong liền quay đầu rời đi. Để lại bóng lưng cô đơn phản chiếu trên từng phiếm đá. Vốn dĩ, bản thân không nên vì tình mà lụy quá sâu. Vốn dĩ, anh không nên nói ra tình cảm của mình sớm như vây. Phải chăng, là anh không đủ chân thành, hay là cô... chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm đó? Tư Tản Nguyệt buông thõng bàn tay đang nắm chặt kia ra, cả người bất ngờ trong nháy mắt ngả xuống nền đất lạnh lẽo. Bàn tay vịn tường để đứng dậy. Tư Tản Nguyệt khóe môi dương lên nụ cười vừa chuẩn. Lãnh Ngạo à, chúng ta vẫn là nên mãi đứng ở hai đường thẳng song song thôi... [...] Ngày hôm sau, lúc Tư Tản Nguyệt vừa thức dậy cũng chỉ mới chạng vạng sáng. Đất trời đang còn hửng hơi sương. Trên từng lá cây, ngọn cỏ đâu đó thoang thoảng chút ít hương tươi mát. Bầu không khí hết sức trong lành. Rảo bước nhè nhẹ đi tìm khắp xung quanh. Tư Tản Nguyệt cơ hồ không tìm thấy bóng người nào, dường như đã đi đâu đó. "Sở tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" Bạch Hổ vỗ vai Tư Tản Nguyệt, bộ dáng lười biếng khoanh hai tay trước ngực. "Mọi người đi đâu cả rồi ấy nhỉ?" Nghe được âm thanh quen thuộc của Bạch Hổ, Tư Tản Nguyệt xoay người lại, nhỏ giọng mà lên tiếng. "À... Hôm nay cũng chẳng biết tại sao lão đại lại rất bực mình, lôi hết mấy người Thanh Long với Phong ca đi đánh nhau từ sáng sớm rồi." Bạch Hổ gãi đầu, may mà lúc đó hắn giả chết. Nếu không với sức lực của lão đại, không phải hắn sẽ không bị đánh cho tan tành mới lạ. Tất nhiên Tư Tản Nguyệt hiểu 'lão đại' ở đây là ai. Nhưng mà bây giờ mới hơn sáu giờ, bực bội đến mấy cũng không nên đánh nhau lúc này chứ? "Đi tới đó đi, lâu rồi tôi cũng chưa xem đánh nhau!" Tư Tản Nguyệt tay kéo Bạch Hổ đi tới trường đấu võ mặc cho hắn tìm biết bao nhiêu cái cớ. Khoảng tầm năm phút sau, hai người họ đã bước tới trường đấu. Tiết trời hôm nay mát mẻ như vậy, thực thích hợp cho việc đánh nhau a~ Tư Tản Nguyệt và Bạch Hổ đi vào bên trong, tìm đại chỗ khuất nào đó mà ngồi xuống. Bạch Hổ khinh bỉ mà nhìn Tư Tản Nguyệt. Cái gì mà lâu rồi ta chưa xem đánh nhau chứ! Xem đánh nhau là giả, nhớ người mới là thật a~ Lãnh Ngạo tất nhiên nhìn thấy được cái bóng bé nhỏ của cô. Mà hắn, cũng đâu phải là không muốn gặp cô, là hắn không dám gặp thôi! Tư Tản Nguyệt ánh mắt đăm đăm nhìn chung quanh, đôi con người chăm chú dừng lại ở thân hình chằng chịt vết thương của Lâm Trì. Ể! Lâm Trì, sao hắn lại ở đây? Thu lại con mắt hiếu kì, Tư Tản Nguyệt yên lặng dò xét. Ánh mắt mông lung nhìn về phía Lãnh Ngạo, vừa hay lại đụng phải ánh mắt của anh. Hai ánh mắt đụng phải nhau, Tư Tản Nguyệt chột dạ quay đi chỗ khác, trái tim cũng không biết vì sao đập liên tục. Một lúc sau, cũng chẳng thấy người nào lên đấu võ. Tư Tản Nguyệt có chút mất kiên trì nhìn về phía lối ra vào. Nói là đánh nhau, kết quả là đến đây để đấu võ mắt? "Minh chủ, Vilia tiểu thư đến rồi!" Một thuộc hạ thân cận tầm hơn bốn mươi tuổi tiến lại trước mặt Lãnh Ngạo, cung kính lên tiếng. Dứt lời, từ ngoài bước vào là một cô gái có vóc dáng uyển chuyển, gương mặt như hoa nhường nguyệt thẹn không trang điểm, mái tóc xõa ngang vai tôn lên cần cổ trắng nõn. Thiếu nữ mặc chiếc áo da màu đen, quần jean bó sát kết hợp với găng tay và đôi giày da mau đen. Nhìn chung có thể hình dung bởi hai từ 'hoàn mỹ'. Tư Tản Nguyệt thoáng chốc đờ người. Cô ta là Vilia - một trong những sát thủ nguy hiểm nhất thế giới? Lại thế nhưng là thuộc hạ của Hắc Ưng. Ôi mẹ ơi đây quả thực là tin tức cực hot nha, đăng thành báo có khi còn trở thành hot search nữa cũng nên. Trời ạ, mỹ nhân như này lại là thuộc hạ của Lãnh Ngạo. Có khi nào,... hai người đã... Tư Tản Nguyệt nhanh chóng biểu đạt ý nghĩ đen tối của mình thành hình ảnh. Mỹ nhân cỡ này, không biết khi lăn giường sẽ nóng bỏng cỡ nào nhỉ? Bạch Hổ đương nhiên hiểu trong đầu cô đang chứa những gì. Không khỏi lắc đầu ngao ngán. Lão đại à, anh là khôn ba năm dại một giờ rồi. Lại có thể để Sở tỷ hiểu lầm sâu sắc như thế, lần này cho dù có nhảy sông Hoàng Hà chắc gì đã chứng minh được sự trong sạch đây... Tư Tản Nguyệt đột nhiên lại ngẩn ra. Lãnh Ngạo anh bảo yêu cô, thế nhưng lại có một người phụ nữa đẹp như này bên cạnh... Chậc chậc, lời của đàn ông quả nhiên vẫn là không thể tin nổi... "Đến rồi thì bắt đầu đi!" Lãnh Ngạo nghiêm giọng lên tiếng, trên tay còn đang cầm ly rượu uống dở. Tư Tản Nguyệt nghe xong đột nhiên nghĩ ra. Thì ra lâu như vậy là bởi vì đợi Vilia cô ta đến mới cử hành. Quả nhiên... trực giác của phụ nữ thật sắc bén mà. Đáy mắt đột nhiên trầm xuống, nháo với anh một trận như thế nhưng suy cho cùng khi thấy anh quan tâm người phụ nữ khác vẫn là không chịu nổi. Tư Tản Nguyệt mày rốt cuộc là đang mong đợi điều gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]