Mấy ngày sau đó, Tư Tản Nguyệt cũng chưa có ý định làm gì khác. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra thì Lãnh Ngạo cũng chẳng dặn dò gì nhiều.
Tất nhiên, Tư Tản Nguyệt cũng biết đây không phải là địa bàn của mình nên 'an phận thủ thường' một chút. Nhưng ai mà ngờ được, cứ có 'một số người' thích rước lấy phiền toái, tự tìm đến cửa thôi. Ví dụ như, bây giờ chẳng hạn.
Trời giữa trưa nắng chói chang, cây có nhiều đến mấy cũng không thể xua đi được tiết trời oi bức của mùa hè.
Tư Tản Nguyệt vu vơ đi tìm nhà ăn, cô cũng chỉ muốn lấy một ít nước đá thôi. Nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, âm thanh rào rạc của lá cây vang lên không ngớt. Thi thoảng, hương thơm của mấy bụi hướng dương ven đường xông thẳng vào cánh mũi, ngan ngát mà dễ chịu. Cũng chẳng biết từ khi nào, hướng dương đã trở thành loài hoa yêu thích của Tư Tản Nguyệt.
"Bốp!" Âm thanh chan chát vang lên, kèm theo là ánh mắt khinh bỉ của ai đó.
"Mẹ kiếp, đứa nào vừa đánh lăn ra đây cho bà." Tư Tản Nguyệt lau máu còn vương lại nơi khóe môi. Ánh mắt xa thăm thẳm không tự chủ nhìn về phía trước. Giỏi lắm, lại có người dám động vào lão nương.
"Sao hả? Là tôi đánh đấy thì sao? Cô làm được gì tôi nào?" Cô bé tầm 15, 16 tuổi tay chống nạnh, hếch cằm nhìn về phía Tư Tản Nguyệt.
"Bốp!" Âm thanh thanh thúy vang lên. Tư Tản Nguyệt vung tay, một bạt tai giáng ngay khuôn mặt trắng nõn của cô bé.
"Mới nhỏ mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-mafia-ba-xa-mau-lai-day/1722817/chuong-36.html