Chương trước
Chương sau

Lãnh Ngạo nhìn hai người bọn họ rời đi, cười khổ. Hắn bây giờ mới hiểu được thế nào là câu "Tự đào mồ chôn mình". Haha, cô bây giờ còn giới thiệu với người khác hắn là ca ca nữa cơ. Hắn tự giễu bản thân mình, lại nhớ đến lúc trước hắn từng nói với cô rằng:
"Anh chỉ xem em là em gái."
Nghĩ lại mà hối hận không thôi, nhưng hắn bây giờ có thể làm được gì? Từ khi cô quyết định rời khỏi hắn, rời khỏi thành phố H, thì hắn đã biết giữa hai người bọn họ sẽ không còn như lúc trước nữa...
Nhưng Lãnh Ngạo hắn quyết không bỏ cuộc như vậy. 5 năm trước đã tổn thương cô một lần, 5 năm sau hắn nhất định không phạm phải sai lầm đó một lần nữa. Lão bà của hắn, ai cũng đừng hòng cướp.
[...]
Tư Tản Nguyệt và Tống Phong rời khỏi trường bắn súng. Cả đường đi, Tống Phong cứ lải nhải ba cái không đâu khiến cô thật muốn đấm cho hắn vài phát.
Kết quả, vẫn là không chịu được nữa, cô bỏ về phòng mình mặc tên thần kinh nào đó vẫn đang nói ba cái bơ vơ.
"Phiền chết được." Đóng cửa cái 'Rầm'. Cô liền phốc ngay lên cái giường yêu quý của mình.
"Ôi giường yêu quý của ta. Thật lâu rồi mới gặp lại ngươi, nhớ người chết mất. Nào lại đây, tỷ tỷ ôm ôm." Tư Tản Nguyệt lăn qua lăn lại vài cái trên giường liền ngủ thiếp đi.
Cái giường: "Bà cô này cuối cùng cũng ngủ rồi. Đúng là thần kinh hết thuốc chữa. Phận làm giường như ta đúng là khổ quá mà." Và thế là nó cứ than trời trách đất, kiếp sau nó nhất định phải đầu thai làm người.
Tư Tản Nguyệt ngủ một mạch đến tận chiều, cho đến khi bị Giang Nghiên dùng mọi biện pháp để gọi con heo lười là cô dậy, thì cô mới bất mãn lê cái thân xác của mình tới trường bắn súng.
Sau một hồi giải thích và giải thích. Luật lệ cuộc thi được tóm gọn như sau:
Bắn súng trúng hồng tâm, cự li 50m Loại súng: Súng lục 15 người điểm cao nhất sẽ được chọn tới tổng bộ.
À ờm. Sau khi bóc thăm thứ tự bắn, Tư Tản Nguyệt bóc trúng số 34. Than thầm, đến tận số 34 thì biết giờ nào mới tới lượt bà đây. Bất quá chỉ là ba phát bắn, mấy người này còn rườm rà trang bị. Nào là áo chống đạn, mũ chống đạn. Trời ạ, có phải là quan trọng hóa vấn đề lắm không vậy.
[...]
"Số 1 - Lâm Trì."
Chàng trai có tên Lâm Trì đó từ trong đoàn người bước ra, gương mặt cực kì đẹp trai, toàn thân tỏa ra sát khí hừng hực.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
"10, 10, 10"
Lâm Trì thu lại dáng vẻ lúc bắn súng, an yên đi về cạnh Lãnh Ngạo. Hai người như nói gì đó nhưng do ở xa, Tư Tản Nguyệt cũng không thể nghe thấy gì. Nguyên lai hai người này chắc chắn là có quen biết a~
"Số 2 - Vương Nghị."
"Pằng! Pằng! Pằng!"
"8, 7, 8."
Vương Nghị tiếc nuối lắc lắc đầu đi xuống. Haizz... Hắn vẫn là không thể đi tới tổng bộ.
"Số 3 - Lâm Mạn."
...
"Số 19 - Cơ Chỉ Dao"
Cơ Chỉ Dao bước lên phía trước, tay cầm khẩu súng lục, dáng người lúc này hết sức quyến rũ.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
"10, 10, 9.9"
Cơ Chỉ Dao đi xuống, khuôn mặt rầu rĩ không vui. Thấy vậy, cô gái bên cạnh liền an ủi.
"Dao tỷ, tỷ thế là giỏi rồi. Đừng buồn, có mấy ai có thể giống như Lâm Trì kia, ba phát max điểm được chứ."
"Cảm ơn em, Tiểu Thanh."
...
"Số 24 - Tống Phong"
Tống Phong tiêu sái bước lên, hai tay đút ở túi quần. Vẫn là vẻ biếng nhác thường ngày của hắn, nhưng hôm nay không hiểu sao Tư Tản Nguyệt thấy hắn đặc biệt đẹp trai.
Tư Tản Nguyệt khẽ vỗ vỗ trán mình. Chắc là cô chưa tỉnh ngủ, nhìn nhầm rồi. Hắn thì có lúc nào đẹp trai chứ. Vẫn là lần sau nên ngủ nhiều chút, phòng tránh trường hợp bị choáng như hôm nay. Tư Tản Nguyệt thầm nghĩ, tối phải tích cực ngủ hơn mới được.
Tống Phong đón lấy khẩu súng lục từ tay người hỗ trợ.
"Pằng! Pằng! Pằng!"
"10, 10, 10."
Tống Phong tiêu sái đi xuống, cũng không thèm quan tâm mấy lời hò reo kia. Hắn nhìn về phía Tư Tản Nguyệt, nháy mắt một cái.
Tư Tản Nguyệt nhéo nhéo mi tâm, cô lại bị choáng nữa rồi. Thế nào bây giờ lại tiếp tục thấy hắn đẹp trai vậy. Haizz, ai bảo Giang Nghiên kia cứ một mực lôi cô dậy chứ. Nếu như ngủ đủ giấc thì cô đã không ngu ngu ngơ ngơ như bây giờ rồi.
[Ta thấy Nguyệt tỷ vẫn là nên sớm chấp nhận độ đẹp trai của Phong ca đi nga~]
"Số 31 - Hà Hi Mẫn."
"Pằng! Pằng! Pằng!"
"10, 10, 10."
Cả hội trường lại được thêm một đợt hò hét.
"A. Mẫn tỷ của tôi."
"Nữ thần của em, Mẫn tỷ tỷ siêu ngầu."
"Ôi tôi bị gì thế này. Mẫn tỷ ơi, tim em đập nhanh quá đi. Bắt đền chị đó."
Và Vâng! Lời khen về Hà Hi Mẫn thì không bao giờ hết. Nhưng mỗ nữ nào đó thì không quan tâm những lời nói kia, hăng say đi theo con đường ngắm trai đẹp của mình.
Mỗ nữ đó không ai khác chính là Tư Tản Nguyệt, cô vừa thấy được một tiểu ca ca vô cùng cute nha~
"Số 33 - Ngụy Đồ."
Tư Tản Nguyệt nhìn về phía thiếu niên đang đi tới. Oa oa! Thì ra tiểu ca đẹp trai của cô tên là Ngụy Đồ a~
Ể. Ngụy Đồ? Là vô tình hay cố ý mà hắn lại họ Ngụy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.