Lãnh Ngạo nhìn hai người bọn họ rời đi, cười khổ. Hắn bây giờ mới hiểu được thế nào là câu "Tự đào mồ chôn mình". Haha, cô bây giờ còn giới thiệu với người khác hắn là ca ca nữa cơ. Hắn tự giễu bản thân mình, lại nhớ đến lúc trước hắn từng nói với cô rằng:
"Anh chỉ xem em là em gái."
Nghĩ lại mà hối hận không thôi, nhưng hắn bây giờ có thể làm được gì? Từ khi cô quyết định rời khỏi hắn, rời khỏi thành phố H, thì hắn đã biết giữa hai người bọn họ sẽ không còn như lúc trước nữa...
Nhưng Lãnh Ngạo hắn quyết không bỏ cuộc như vậy. 5 năm trước đã tổn thương cô một lần, 5 năm sau hắn nhất định không phạm phải sai lầm đó một lần nữa. Lão bà của hắn, ai cũng đừng hòng cướp.
[...]
Tư Tản Nguyệt và Tống Phong rời khỏi trường bắn súng. Cả đường đi, Tống Phong cứ lải nhải ba cái không đâu khiến cô thật muốn đấm cho hắn vài phát.
Kết quả, vẫn là không chịu được nữa, cô bỏ về phòng mình mặc tên thần kinh nào đó vẫn đang nói ba cái bơ vơ.
"Phiền chết được." Đóng cửa cái 'Rầm'. Cô liền phốc ngay lên cái giường yêu quý của mình.
"Ôi giường yêu quý của ta. Thật lâu rồi mới gặp lại ngươi, nhớ người chết mất. Nào lại đây, tỷ tỷ ôm ôm." Tư Tản Nguyệt lăn qua lăn lại vài cái trên giường liền ngủ thiếp đi.
Cái giường: "Bà cô này cuối cùng cũng ngủ rồi. Đúng là thần kinh hết thuốc chữa. Phận làm giường như ta đúng là khổ quá mà." Và thế là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trum-mafia-ba-xa-mau-lai-day/164243/chuong-13.html