Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Hôm đó, cuối cùng Lục Nghi Trinh cũng không thổ lộ.
Mấy ngày sau nàng cũng không tìm được cơ hội thích hợp. Dũng cảm xông lên cũng chỉ ở lại được một lúc, kéo dài càng lâu sẽ bị bào mòn mất tiêu.
Có lẽ đây chính là “Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên; đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn*” mà tục ngữ thường nói.
* Nguyên văn 一鼓作气, 再而衰,三而竭, câu này còn có ý nói nhân lúc đang hăng hái thì làm xong mọi việc.
Tùy Ý đối xử với nàng cũng không có gì khác biệt với trước đây. Tan học, nếu có thời gian rảnh hắn sẽ đưa nàng đi dạo xung quanh, thậm chí còn xuống núi chơi.
Nhưng trong những cử chỉ tưởng như bình thường ấy, Lục Nghi Trinh lại cảm nhận được ý tứ trốn tránh rất kỳ lạ.
Ví như những lúc nàng ở bên tiểu Thế tử thì chắc chắn cũng sẽ có người thứ ba ở đó. Đôi khi là gã hầu Bác Cổ, đôi khi là Thông Kim, cóc lúc lại là lão thái thái, thậm chí còn có cả vị phu tử nào đó của Thư viện Phụng Sơn… và còn cả các loại khách khứa đến các quầy hàng, người bán hàng rong…
Nhưng tiểu cô nương ngẫm kỹ thì thấy hình như mình quá nhạy cảm.
Dù sao thì lý do xuất hiện của những người thứ ba đó cũng rất hợp lý: Người hầu đến đưa đồ hoặc cầm giúp đồ vật; lão thái thái tuổi tác đã cao nên thỉnh thoảng cũng muốn ra ngoài đi lại; phu tử của thư viện thì họ gặp trên đường, không thể từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025561/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.