Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
Mấy ngày liên tiếp, Lục Nghi Trinh đều làm ổ trong phòng.
Chiếc áo choàng dính một chút máu của nam tử sau khi được giặt sạch phơi khô vẫn luôn đặt trong tủ gỗ ở đầu giường của nàng.
Đem trả lại cho tiểu Thế tử chăng? Nhưng dù sao đây là vật bị vấy bẩn bởi sự riêng tư của nàng, như thế không tốt lắm. Nếu vứt đi? Như thế càng không thỏa đáng.
Bởi vậy chỉ có thể tạm xếp lại trước, dù rằng mỗi lần tiểu cô nương nhìn thấy nó, ánh mắt đều mơ hồ, khuôn mặt sẽ đỏ bừng rất lâu.
Ngay đêm đó, Tùy lão thái thái đã biết chuyện xảy ra ở sương phòng, mấy ngày này đều sai nữ sử xuống núi mua rất nhiều thang thuốc bổ ấm, uống đến mức đầu lưỡi của Lục Nghi Trinh không cảm thấy được mùi vị gì nữa.
Tùy Ý chưa đến, có lẽ là biết tiểu cô nương da mặt mỏng nên xấu hổ khi nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn không tránh khỏi cảm thấy nhàm chán khi ở trong phòng. Hắn gọi gã sai vặt Bác Cổ bên cạnh đến sương phòng tặng một quyển thoại bản.
Nhưng có một câu gọi là “Nhìn vật nhớ người”.
Lục Nghi Trinh vừa nhìn bìa ngoài của thoại bản sẽ vô thức nhớ đến sự khó xử vào đêm nọ, dứt khoát đặt nó ở gầm giường không bao giờ giở ra nữa.
Nghênh Hương thường xuyên đến hỏi thăm sức khỏe của nàng. Hoặc là nói về trâm cài tóc, vòng tay, trang sức hoặc là nói về y phục, bữa ăn. May nhờ như vậy nên Lục Nghi Trinh cũng không có thời gian để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025560/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.