Editor: Kei/ Beta: Phi Phi
“Trời mưa rồi”.
Lục Nghi Trinh nhoài người bên cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống như những sợi tơ trước sân, lẩm bẩm nói.
Bên cạnh bình phong, người hầu Bảo Khấu bước về phía trước.
Nữ sử nhìn mấy tờ giấy ở viết đầy chữ bên cạnh nghiên mực, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, có cần cất những bức thư này đi không?”.
“Không cần, lát nữa ta còn phải hồi âm cho Uyển Âm tỷ tỷ và Dục Nhi tỷ tỷ nữa”.
Từ khi nghe tin xe ngựa của Lục phủ gặp nạn, hai người bạn học của nàng lập tức sai người hầu trong phủ gửi thư đến an ủi, còn kèm theo một đống đồ chơi và đồ ăn vặt.
Mặc dù không thể tụ tập chung một chỗ nhưng các cô nương cũng đã phát hiện ra một cách nói chuyện mới.
Cũng vì vậy mà Lục tiểu cô nương cũng không cảm thấy quá khó chịu khi bị bắt ở trong phủ.
Chỉ là…
“Không biết hai ngày nay Ý ca ca đang làm gì, ta chưa gặp huynh ấy lần nào”. Tiểu cô nương buồn bã nói.
“Thế tử cũng sắp đến tuổi nhập sĩ*, bài vở nhiều và nặng nề, có lẽ mấy ngày nay đều đang chăm chỉ ở đâu đó rồi”. Bảo Khấu trấn an: “Chờ tìm ra chân tướng vụ án này thì cô nương có thể đến phủ Quốc công tìm ngài ấy rồi”.
* Nguyên văn 入仕: chỉ đến tuổi vào triều làm quan.
Lục Nghi Trinh gật đầu, ánh mắt lại nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa, không khỏi cảm thán: “Cơn mưa này cũng lớn thật”.
“Đúng vậy”. Bảo Khấu mỉm cười: “Sau cơn mưa trời sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025547/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.