Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei
Nét xa lạ chớp mắt thoáng qua trong khoảnh khắc ấy.
Tiểu cô nương vốn dĩ còn đang thầm vui vẻ khi thấy hắn quay người lại ngẫm nghĩ…
Vừa rồi nhất định là huynh ấy đã quên.
Huynh ấy!
Thế mà!
Quên mình rồi!
Ngọn lửa mong manh vừa nhen nhóm trong đáy lòng bỗng bị thổi nhẹ một cái tắt phụt.
Lục Nghi Trinh ngơ ngác nhìn thiếu niên môi đỏ răng trắng, ánh mắt cười chứa cả mùa xuân trong đó, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ không thể tin được.
Tùy Ý thấy nàng mãi không đáp lại, kỳ lạ hỏi: “Hử? Hay là Trinh Nhi muội muội không nhớ ta nữa?”
Người này sao còn định trả đũa nàng nhỉ?
Lục Nghi Trinh buồn bực quay ngoắt đi: “Rõ ràng là huynh không nhớ muội”.
“Xin lỗi, xin lỗi”.
Thiếu niên bị trách móc vẫn chẳng hề chột dạ, xin lỗi hai tiếng cho có lệ, hắn cong mắt, dịu dàng nói: “Vừa rồi bỗng nhìn thấy Trinh Nhi muội muội ở đây nên nhất thời ta chưa phản ứng kịp. Trinh Nhi muội muội tha thứ cho ta lần này đi, được không?”
“… Lúc trước huynh nói sẽ đem mật đường cho muội, cũng không thấy đâu cả”.
Tùy Ý chớp mắt, rõ ràng là không đoán được còn có tình huống như thế này.
Hắn ngẫm một lúc, thử nói: “Thật xin lỗi, Trinh Nhi muội muội. Hay là, bây giờ ta đưa muội đi mua nhé?”
“Nhưng chẳng phải mật đường kia là do đầu bếp nhà huynh làm sao?”
Tùy Ý xoa trán.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra chuyện khiến tiểu cô nương canh cánh trong lòng.
“Ừ, đúng. Nhưng không chỉ mỗi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-vi-phu/1025526/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.