Trời mưa suốt đêm không ngớt nên mọi người buộc phải ở lại.
Ôn Lễ Hành có vẻ rất bận rộn, từ khi tỉnh dậy, tôi đã nhìn thấy anh vẫn luôn họp và nói chuyện điện thoại.
Không biết người bận rộn như vậy, tối hôm qua lại lên cơn động kinh, đột nhiên chạy lên núi rồi mắc kẹt ở đây.
Khi tôi ra ngoài ăn sáng ở nhà ăn của khách sạn, cách đó một quãng đường tôi lại gặp được Lục Hứa và Cố Tích.
Đúng như dự đoán, hai người bọn họ bước về phía tôi.
Bên cạnh còn có ba người bạn của bọn họ đi theo, một trong số đó là em gái của Ôn Lễ Hành.
"Có thể ngồi đây được không?"
Lục Hứa hỏi.
Khi anh ta lại gần, tôi nhận ra sắc mặt anh ta trông rất tệ, dường như cả đêm qua không ngủ ngon.
Chẳng lẽ tại tiệc sinh nhật Cố Tích tối qua, bọn họ vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ sao?
Không đợi tôi trả lời, anh ta đã ngồi xuống cạnh tôi.
Sắc mặt Cố Tích nhất thời cứng đờ, yên lặng ngồi xuống đối diện.
Ba người bạn đi theo bọn họ đều có vẻ mặt khác nhau, tự động tìm chỗ ngồi xuống.
Vốn dĩ tôi cũng không đói lắm, cầm đĩa lên đang định đứng dậy thì Lục Hứa đột nhiên đặt đũa xuống.
m thanh lớn, mọi người xung quanh đều dừng lại và nhìn sang.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt mơ hồ: "Cậu nhất định phải như thế này sao?"
"Tôi tưởng tối hôm qua chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-va-tra-xanh/3601219/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.