Động tác của Phó Dư Hàn ngừng lại chốc lát, nước suối còn chưa kịp nuốt đã trôi xuống cổ họng, giây tiếp theo liền kịch liệt ho khan.
“Khụ, khụ khụ……”
Cậu quay đầu đi, cơn ho đột ngột khiến gân xanh không ngừng nổi lên trên cần cổ thon dài.
Văn Dục: “……”
Văn Dục: “Vấn đề này khó trả lời như vậy sao?”
“Không phải…… khụ khụ……” Phó Dư Hàn quay lại nhìn hắn, ” ‘lão phó’ là xưng hô cái quỷ gì vậy?”
Văn Dục hơi giật mình, sau đó cụp mắt, khẽ mỉm cười: “Nghĩ tới liền gọi. Thế nào, không thể gọi cậu như vậy sao?”
“…… Cũng không phải.” Phó Dư Hàn tiếp tục ho khan vài tiếng mới dần dần bình ổn hơi thở.
Bởi vì cậu ho khá nhiều, trên cổ hiện lên một tầng ửng đỏ, khóe mắt thoạt nhìn có hơi hồng hồng.
Nụ cười luôn thường trực trên khoé môi Văn Dục bỗng nhạt đi không ít, hắn nhẹ giọng nói: “Cậu còn chưa trả lời tôi —— có phải cậu bị thương không?”
Phó Dư Hàn cau mày: “Không có.”
Cậu vừa nói xong câu này, đột nhiên nghe thấy Văn Dục cực kỳ ghét bỏ “Hừ” một tiếng, ngay sau đó, trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.
Phó Dư Hàn ngẩng đầu, thấy rõ đối phương vậy mà đã đi đến trước mặt mình.
“Cậu muốn làm gì?”
Một chùm ánh sáng từ sườn mặt Văn Dục chiếu tới, Phó Dư Hàn theo bản năng nheo mắt lại.
Bởi vì bị ánh sáng phản chiếu, cậu không nhìn thấy rõ biểu cảm của Văn Dục, nhưng dù gì bọn bọ cũng đã tranh đấu lẫn nhau hai năm, Phó Dư Hàn theo bản năng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-va-ke-tu-tren-troi-roi-xuong-he/399499/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.