Văn Dục cất điện thoại, xuyên qua sân thể dục, từ đằng xa quan sát khu nhà bỏ hoang. Mặt trời lặn rất nhanh, những đốm sáng dần nghiêng về phía tây, rơi trên khung cửa sổ lẫn đường viền ngôi nhà, sau đó biến mất khỏi phạm vi tòa nhà trống trải. Hắn trầm mặc nhìn trong chốc lát, cũng không đi tới xác nhận xem thân ảnh kia là ai, xoay người trở về.
Hai mươi ba người tham gia đội hình lễ khai mạc cần phải có mặt trước, vậy nên sáng thứ hai Văn Dục dậy thật sớm. Tuy nhiên, đại hội thể thao lại khai mạc ở sân vận động địa phương, Văn Dục bởi vì đánh giá thấp điều kiện giao thông trong khu vực này, suýt chút nữa đã đến muộn.
Tuy rằng đều đến đúng giờ, nhưng người “suýt chút nữa đến muộn” lại có vẻ thiếu thận trọng hơn, mà người “nắm chắc thời gian” lại tương đối thoải mái.
Trước đây hắn luôn làm người phía sau kia, hôm nay lại là lần đầu tiên làm người phía trước, vì vậy rất không vui vẻ. Sau khi bước vào cổng lớn sân vận động, Văn Dục miễn cưỡng kéo kéo khoé miệng, trưng ra gương mặt giả vờ tươi cười.
“Thật ngại quá, tôi đến muộn.”
“Không muộn, vừa kịp lúc.” Cát Nhiên nhìn điện thoại, cười nói, “Đến đây nào, chúng ta luyện tập trước một lần, bắt đầu đi từ đây tới trước sân khấu chính, sau đó vòng lại vị trí của mình. Đi xong sẽ trở về thay quần áo.”
Ban cán sự lớp đã họp lại với nhau, sau khi cân nhắc về chủ đề, thẩm mỹ và tài chính hiện có, quyết định chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-va-ke-tu-tren-troi-roi-xuong-he/399498/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.