Bạch Khiết không biết tại sao cậu không dám xé tấm vải đen trên đầu che mắt mình ra, cậu sợ, cậu sợ sẽ xảy ra chuyện mà anh thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí không dám nghĩ về nó.
Cuối cùng vẫn là Trần Tử Hằng kéo tấm vải đen trên đầu của cậu xuống.
Điều đập vào mắt Bạch Khiết không phải là năm người anh em đã gắn bó với anh suốt những năm qua, mà là Lăng Đồng Thiên, người đã ra đi vào đêm sinh nhật của cậu mà không nói một lời ba năm trước.
"Cậu là ai vậy?" Bạch Chước vừa nói ra lời này, không nói tới những người có mặt, ngay cả bản thân cậu, cũng bị lời nói của chính mình làm khiếp sợ.
Khi Lăng Đồng Thiên nghe thấy bốn chữ của Bạch Khiết mà không có bất kỳ cảm xúc nào, anh rõ ràng là choáng váng, sau khi phản ứng lại, anh chỉ cười nhẹ, nói: "Xin chào, tớ tên là Lăng Đồng Thiên."
"Lăng Đồng Thiên." Bạch Khiết nói từng chữ từng chữ, sau khi gọi cái tên mà cậu tưởng chừng như có thể quên được thì cậu đột nhiên im bặt.
"Là tớ, tớ đã trở về." Lăng Đồng Thiên nhanh chóng đi về phía trước hai bước, trước khi người đó kịp phản ứng, trước ánh mặt của nhiều người trắng trợn ôm lấy cậu một cách cẩn thận.
Chỉ là một sự va chạm cơ thể ngắn ngủi nhưng cả hai đều không thể kiềm chế được một số cảm xúc kỳ lạ.
Người ở trong vòng tay Lăng Đồng Thiên hai giây, tuy cao hơn ba năm trước, nhưng đôi vai vẫn gầy như vậy, hay nói cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-tu-tren-troi-roi-xuong/218341/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.