Mấy ngày nay, người ghé thăm tiệm sách của Lí Thời nhiều một cách bất thường, ngẫm lại cũng có thể lờ mờ đoán ra nguyên nhân. Lí Thời không giận, dù sao cũng chỉ phải trợn mắt lên trông cửa hàng nhiều hơn, thu dọn cũng vất vả hơn gấp đôi. Cô bé tên là Chung Linh Dục thừa dịp Trần Duy Mặc không ở trong tiệm còn lén chạy tới tố khổ với Lí Thời. Cậu nghe xong chỉ thầm tự nhắc nhở bản thân trong lòng một vạn lần “Tuyệt đối không được chọc giận tên kia”, đồng thời cậu vo cùng đồng cảm vỗ vỗ vai cô bé đáng thương, còn tặng cô một đoạn tiếng chuông tin nhắn. Lí Thời là một thụ quân chuyên nghiệp, tuy rằng cảm xúc cũng rất quan trọng, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, tặng cô bé một đoạn ghi âm tiếng oán giận nói với công quân, đương nhiên, chỉ là kiểu nói giỡn thôi. “Nè, Duy Mặc, anh đã lớn rồi bắt nạt con gái nhà người ta, nói ra sẽ bị người ta chê cười đấy.” “Đâu có đâu, anh chỉ đang tập trung bồi dưỡng con bé thôi, hơn nữa chẳng phải em đã tặng con bé tiếng chuông còn gì?” “Thực ra cô bé coi như cũng giúp đỡ em, mấy ngày này người đến mua sách rất nhiều, chiếu theo xu thế này, em lại có thể tự cho mình nghỉ ngơi một thời gian.” Cho dù không có thu nhập em cũng tự nghỉ… “Đúng lúc ngày mai cuối tuần, theo anh đi gặp một người bạn được không?” “Được chứ, đi đâu?” “Tiệm ăn đối diện, em tùy ý gọi món.” Vì thế ngày hôm sau, hiếm khi Lí Thời dậy thật sớm, theo Trần Duy Mặc đi tới nhà hàng đối diện đã lâu không ghé qua, vừa ngắm pho tượng trước cửa, vừa nhai món đậu thơm phức. Chẳng bao lâu sau, có hai người tiến tới. Trần Duy Mặc tinh mắt mau chóng bắt chuyện với họ, mời hai người đó ngồi xuống. “Giới thiệu một chút, đây là bạn thân từ nhỏ của anh, Du Phi Tầm.” Trần Duy Mặc chỉ chỉ một người trong số họ. “Xin chào, tôi là Du Phi Tầm, Phi Tầm trong “không hề tầm thường(1)”, cậu là Lí Thời phải không?” Du Phi Tầm cười, vươn tay, Lí Thời cũng vội vã đứng dậy nắm lại. Lúc này cậu mới bắt đầu đánh giá cẩn thận hai người vừa vào, Du Phi Tầm mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, tuy rằng đơn giản, nhưng thoạt nhìn rất khỏe khoắn. Còn người đứng bên cạnh một thân quần áo thoải mái, phối với gương mặt sạch sẽ, trắng trẻo, nhìn thế nào cũng đúng tiêu chuẩn “trạch(2)”. “Xin chào, tôi là Lí Thời, vị này là…” “Sao hả? Tích Thời đại thần, lâu như vậy không gặp đã quên tôi rồi?” “Cách, Cách vật bất trí tri?” “Đúng rồi. Sao lại kinh ngạc như thế?” Có thể không kinh ngạc sao? Đế vương công năm đó làm CP với cậu lại lớn lên với vẻ mặt tiểu thụ như vậy!! Cậu không kích động phát ngất đã là giỏi lắm rồi! “Người bên cạnh là Viết văn kun sao? Xin chào, tôi là Quý Lâm Viễn.” “Xin chào, Trần Duy Mặc. Được rồi, đừng đứng nữa, đều là người quen còn khách khí như vậy làm gì.” Bốn người vừa mới ngồi xuống, thức ăn đã được đưa lên. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất náo nhiệt. “Hai người các cậu…” Lí Thời nhìn Du Phi Tầm liên tục gặp thức ăn vào bát Quý Lâm Viễn, thật muốn biết đây là chuyện gì. “Chúng tôi yêu nhau!” Du Phi Tầm sáng khoái không gì sánh được trả lời, “Nói ra còn phải cảm ơn Duy Mặc, thật không hổ là anh em tốt của tôi. Đến đến đến, tôi kính cậu một chén!” “Đâu có, đâu có, nhớ năm đó tôi phải mời cậu ăn tròn một tháng, nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tôi, mời ngược lại tôi là được rồi.” Lí Thời nhìn Trần Duy Mặc cùng Du Phi Tầm vừa uống thoải mái vừa nói, nhân cơ hội lôi Quý Lâm Viên ra hỏi. “Nè, một năm gần đây cậu chết ở đâu thế? Đột nhiên lui giới, xóa acc weibo thì không nói, ngay cả lên QQ nhắn tin cho cậu cũng không trả lời…” “Cậu cho rằng tôi muốn lui giới sao? Cũng tại vị kia nhà cậu làm chuyện tốt!” “Hả? Duy Mặc? Anh ấy đã làm gì?” “Năm đó tôi đang chơi võng phối vui vẻ, đột nhiên máy tính bị người ta hack, chờ khi tôi lấy lại được máy, acc weibo đã bị xóa lâu rồi, ngay cả QQ cũng có người hack. Nghĩ tới lại thấy đau trứng!” Lí Thời nhìn vẻ mặt tiểu thụ uất ức của Quý Lâm Viễn, kết hợp với chất giọng thuần công âm, cảm giác như mình đang xuyên không vậy. “Ôi? Vậy thì liên quan gì tới Duy Mặc?” “Chính anh ta bảo Du Phi Tầm làm chứ ai! Nè, Lí Thời, cậu cũng thật là… đi theo anh ta sớm một chút chẳng phải mọi chuyện đều yên ổn sao. Bây giờ hại tôi ngay cả võng phối cũng không chơi được nữa…” Hóa ra Trần Duy Mặc vẫn luôn chú ý hướng đi của Lí Thời, nhưng khổ nỗi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, sau đó Du Phi Tầm làm việc ở công ti bảo hiểm, bị cảm mất mấy ngày, đành phải nhờ Trần Duy Mặc đi làm thay. Có thể là trời thương Trần Duy Mặc, cho anh may mắn hiếm có, gọi bậy điện thoại lại tình cờ gọi trúng số Lí Thời, tất cả như nước chảy thành sống, chỉ là vẫn thiếu gì đó. Vì thế Trần Duy Mặc liền tìm Du Phi Tầm, muốn cậu ta giúp mình hack máy tính Quý Lâm Viễn, đưa ra thông báo mà người ta gọi là “tuyên bố lui giới”, rồi chỉ cần lẳng lặng chờ Lí Thời tới tìm mình là được. Bên kia, Quý Lâm Viễn căm giận nói: “Cậu nói đi, cậu hỏi vị kia nhà cậu đi, sao có thể hại người ta như thế! Cậu còn bị anh ta ăn sạch sành sanh! Lí Thời này, Tích Thời đại thần này, tinh thần trọng nghĩa của cậu chạy đâu mất rồi!” Người xưa vô cùng trí tuệ, câu “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” tuyệt đối là một chân lí bất biến, Lí Thời nghe Quý Lâm Viễn nói, lúc đầu trong lòng quả thực có tức giận, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy người yêu của mình thật thông minh, hơn nữa vì cậu mà anh làm nhiều việc như vậy, không khỏi thấy ấm áp, cảm động. “Cậu đừng có nói tôi, sao không nói chính mình ấy? Chẳng phải bị người ta hack máy sao, thế mà giờ lại yêu nhau mới sợ chứ?” “Có gì lạ đâu. Coi như anh ta cũng có lương tâm, sau đó đã giúp tôi sửa máy tính, võng phối cũng không quan trọng tới mức đó. Tôi xem trên taobao(3) rồi, không có máy tính mới là tổn thất lớn nhất, không thể chỉ vì vậy mà phải mua máy mới.” Lí Thời nhìn khuôn mặt Quý Lâm Viễn dần biến hồng mà nhịn không được bật cười. “Được rồi, đúng lúc tôi muốn tìm cậu. Tôi có một bộ kịch, còn thiếu vai quần chúng của cậu, kịch bản đã gửi vào hòm thư của cậu rồi. Cậu mau tranh thủ thời gian thu âm cho tôi đi, hậu kỳ còn đang chờ.” “Tôi mới không thu âm cho cậu! Đều tại bị kia nhà cậu hại tôi phải “lui giới”, giờ tôi còn thu âm làm gì?” Lí Thời thật không ngờ bề ngoài đế vương công của Quý Lâm Viên hóa ra để che giấu bản chất ngạo kiều thụ, cuối cùng lại nghẹn lời không nói được gì. *Chú thích: (1) Phi bỉ tầm thường. (2) Trạch: chỉ những người hay ru rú trong nhà, đồng nghĩa với otaku trong tiếng Nhật. (3) Taobao: trang web bán hàng của TQ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]