Chương trước
Chương sau
Đèn đường lờ mờ chiếu xuống, in lên mặt đất hai chiếc bóng của một nam một nữ đang sóng vai đi trên đường.Cô gái xinh đẹp dịu dàng, thanh niên vừa đẹp trai lại tao nhã, từ ánh đèn, còn có thể thấp thoáng thấy một vòng băng gạc trắng dưới vành nón của anh. Từ xa nhìn lại trông có vẻ như là một đôi trời ban, nhưng khi đến gần, mới thấy rõ rằng khoảng cách giữa bọn họ là khá xa nhau, thậm chí cả hai còn ngấm ngầm mang theo chút địch ý.
“Xem ra, chúng ta ai cũng muốn tìm dịp để nói chuyện với đối phương.” Cô gái mở lời trước.
“Không bằng tới phía trước uống cốc cà phê.”
“Được thôi.”
Hương cà phê nhàn nhạt, hai người ngồi đối diện nhau.
“Anh thích anh ấy.”
“Đúng.”
“Anh ấy không thích đàn ông.”
“Có lẽ, nhưng tôi thích cậu ấy, không quan tâm người cậu ấy thích là nam hay nữ. Mà có lẽ cậu ấy cũng giống như tôi thôi, vả lại chưa thử thì làm sao mà biết được?”
“Nên anh mới làm như thế? Rõ ràng là anh biết mối tình này vẫn chưa được xã hội chấp nhận, vậy mà anh vẫn làm, anh thật sự quá ích kỉ!”
“Cô không có lòng tin? Nên cô mới đem chuyện cấm kị này ra mà buộc tôi lùi bước, để níu kéo cậu ấy?”
“Chúng tôi sắp kết hôn.”
“Nhanh vậy sao, hẳn là do cô sợ đêm dài lắm mộng? Thế nhưng đến chính bản thân cậu ấy bây giờ vẫn còn chưa xác định được, cô cứ gấp gáp như vậy, nếu sau khi cưới cậu ấy lại suy nghĩ về vấn đề này thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ cô sẽ càng đau khổ hơn mà thôi.”
“Anh ấy thích tôi, nếu không phải thì anh ấy đã chẳng muốn kết hôn với tôi!”
“Cũng có lẽ là cậu ấy đang tự kỉ ám thị rằng bản thân mình thích cô thôi. Yêu, ham muốn thể xác cũng chính là biểu hiện của tình yêu, vậy cậu ấy đã làm gì cô chưa?”
Mặt Văn Anh trắng bệch ra như không còn chút máu, hôm nay cô tìm Văn Thiên là bởi vì cô cảm thấy lòng mình đang vô cùng hoang mang sợ hãi. Nỗi khao khát mà Văn Thiên dành cho Lục Tu đã không còn là nghi ngờ nữa rồi, và phiền phức hơn nữa, chính là việc cô có cảm giác rằng tâm tư của Lục Tu đã bị Văn Thiên quấy cho rối bời.Có lẽ cũng giống như lời Văn Thiên vừa nói – chỉ sợ Lục Tu còn vướng ngại chuyện cả hai đều là đàn ông nên mới chậm chạp mãi như thế.Nhưng mà, cô thích Lục Tu, nên hôm nay dù thế nào đi nữa cô cũng nhất quyết phải đấu với anh ta một trận! Tuy cô biết anh ta là một người khó đối phó, nhưng cô vẫn gắng giữ lại một chút hi vọng cho bản thân mình. Và giờ thực tế đã rõ, cô thua rồi.
Lục Tu thấp thỏm bất an ngồi chờ ở nhà, sao lâu như vậy rồi mà Văn Thiên vẫn chưa trở về? Cầm điện thoại, bấm gọi vào dãy số mà trong tim đã thuộc làu từ lâu–[Alô, Lục Tu?]
[Nhớ tôi sao? Sẽ về liền, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.]
Lục Tu quẳng điện thoại, tâm tình tên kia sao lại tốt như thế? Lẽ nào đã quyến rũ thành công cô vợ sắp cưới của hắn? Hừ, chờ đó, khi nào lành lặn trở lại, xem coi hắn chỉnh anh ra sao! Cảm xúc dồn nén từ lâu,nay đã trở thành hư không.
Vết thương của Lục Tu thoạt nhìn có vẻ rất thê thảm nhưng thật ra không hề tổn hại đến xương cốt chút nào, có lẽđến lúc gặp cha mẹ cũng đã lành lặn trở lại rồi.Khi ấy chỉ cần nói do mình bất cẩn bị té, chắc hai ông bà chỉ quở trách vài câu là xong thôi.
Lần về nhà này hắn đi chung với Văn Thiên. Bởi cái hôm Văn Thiên được nghỉ, nghe hắn nói muốn về nhà thì bảo – “Tụi mình trước kia dù gì cũng coi như hàng xóm kiêm bạn học, bây giờ hai đứa đang ở chung với nhau, vả lại tôi về lâu rồi còn chưa đi thăm chú dì, hay là đi chung đi.”
Tuy Lục Tu đã nói là anh không cần khách sao như thế, nhưng Văn Thiên vẫn kiên trì tới cùng, vậy thì, đi thôi!Sự thật chứng minh – mang Văn Thiên theo cũng tốt đó chứ, rất náo nhiệt.
Từ một kẻ không biết cách ăn nói – Văn Thiên bỗng trở nên khéo ăn khéo nói, câu nào câu nấy đều ngọt như mía lùi, và nói cũng đặc biệt nhiều. Mới đầu bác trai còn chen vào được vài ba câu ngăn ngắn, bác gái cũng nói được vài ba câu đại loại còn không nhanh làm đám cưới với Vân Anh..v..v… thì đã bị Văn Thiên cướp lời. Nói từ ăn uống đến thể thao, từ người nổi tiếng trong nước tới ngoài nước, rồi nói tới ngôi sao phim gì gì đó, nói tới mức mắt hai ông bà sáng lên như sao, miệng ngọt như ăn mật. Ngay cả Lục Tu cũng phải giật mình, mới biết hoá ra cậu khỉ Văn Thiên còn có cái tài này.
Hôm nay tâm trạng của Lục Tu rất tốt, muốn cười muốn uống cũng chẳng ai quản, bởi vì hai ông bà ở nhà đều rất thích Văn Thiên.Đến khi cả hai rời khỏi nhà, thì Văn Thiên cũng đã trở thành con nuôi của cha mẹ hắn. Con nuôi có vẻ còn thân hơn cả con ruột – bịn rịn dặn dò phải thường tới đây chơi, hứ, kẻ làm con như hắn còn chả bằng anh ta!
Tiểu Mao có cảm giác như là – ông chủ nhà mình thay đổi rồi, khác hẳn trước kia luôn! Tính khí của Lục Tuhồi đầu tuy cũng uể oải như thế, nhưng còn tốt ở chỗ là lúc nào cũng cười. Giờ chẳng hiểu tại sao dạo gần đây lại nổi ra cái tính nhỏ nhen, mà cái tính nhỏ nhen này lại luôn dồn hết vào một mình Văn Thiên! Cơ mà với người khác thì Lục Tu vẫn luôn mỉm cười tươi tắn như mọi khi, lẽ nào cả hai cãi nhau? Anh Văn Thiên không dọn đi, chắc do mình lo lắng quá rồi. Văn Thiên không đi, tâm trạng trái lại ngày càng tốt lên, càng chiều chuộng Lục Tu hơn nữa. Thậm chí anh còn không tiếc hi sinh nhan sắc của mình – ngồi bên cửa sổ làm bảng hiệu sống.Thế nhưng không ngờ rằng ông chủ lại không hề cảm thấy hài lòng, còn dụ dỗ Văn Thiên ở lại thêm vài ngày.
Lúc Văn Anh tới, ngay cả người chậm tiêu như Lục Tu và Tiểu Mao cũng phát hiện cô và Văn Thiên bất hoà, mà sao lại bất hoà? Hai người ít gặp mặt cũng tốt, nhưng chẳng lẽ bắt Văn Thiên ra ngoài? Nhớ tới khoảng thời gian Văn Thiên bỏ đi không trở về, Lục Tu lắc lắc đầu, vậy chỉ còn cách để Văn Anh tạm thời ở đây.
Người thường xuyên giao tiếp và có bộ óc thông minh như Văn Anh sao lại không nhận ra. Cô tức giận, bởi một tháng qua cô như sống trong thế giới đầy mây đen, tối đến độ giơ tay ngang mặt vẫn không thấy được năm ngón. Trước mặt mọi người, Văn Anh đề nghị Lục Tu đi cùng cô về quê để chính thức ra mắt cha mẹ, vậy mà Lục Tu lại rất không đàn ông mà nói quanh co. Cô chỉ tay vào kẻ phụ bạc, không kiêng nể gì mà tiến hành lên án công khai – “Lục Tu, tuy tôi thích anh, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không ai thích tôi. Mới đầu tôi thích anh, cũng là bời tôi cảm thấy con người anh chân thành, tốt bụng không giống với người khác. Còn việc anh thích tôi ở điểm nào thì tôi không biết, nhưng thích là thích, không thích chính là không thích, nếu anh có ý kiến gì về tôi thì cứ nói ra, hoặc giả như anh muốn chia tay tôi thì cũng nói thẳng ra luôn đi, đừng có úp úp mở mở kiểu đó mãi thế!Chút xíu đàn ông cũng không có! Tôi và Văn Thiên đã nói hết với nhau cả rồi, anh còn ngại ngùng gì nữa chứ! Tôi không phải loại người không biết chấp nhận thực tại, tính ra thì tôi cũng có thể coi là một con người lạc quan, thế nên anh cứ nói thẳng ra để tôi đây còn sảng khoái mà chấp nhận, biết đâu đấy tôi còn chúc phúc cho hai người các anh sống hạnh phúc thì sao?Nhìn cái mặt anh kìa, cứ làm tôi phát ngấy!”
Lục Tu bị cô nói đến choáng váng. Không phải cô và Văn Thiên đang bất hoà hay sao? Thế nào mà nói tới nói lui lại thành ra nói hắn là kẻ thay lòng đổi dạ chứ? Oan ức quá! Hắn không biết nên đối đáp với Văn Anh thế nào, làm Văn Thiên đứng cạnh bên thấy mà đau lòng.
“Em gái, đừng có nói nữa, nhìn cậu ấy đang hoảng kìa.”
“Hoảng? Hoảng cái gì mà hoảng, anh đang bao che cho anh ta? Tôi đây đang nói với ảnh chứ không phải nói với anh! Tôi nói hai người đó, tuy quen nhau sớm hơn tôi, nhưng tôi dù gì cũng là người có quan hệ yêu đương với ảnh trước, tính đi tính lại thì anh vẫn là bên thứ ba xen ngang, còn ảnh chính là tên bội bạc thay lòng đổi dạ, bộ tôi nói sai hả?! Đương nhiên, tôi không thể không thừa nhận – thua tức là thua. Nhưng tôi nói với ảnh những lời này cốt là để ảnh hiểu ra mà thôi, anh xen vô làm chi? Hai người đúng là trời sinh một đôi mà!”
Thật không ngờ, cô nàng Văn Anh này lại là một người thẳng thắn như vậy. Văn Thiên cười – “Sao tự nhiên tôi cảm thấy mình giống như là tiểu tam trong bộ phim luân lý gia đình chiếu lúc tám giờ tối mỗi ngày, còn Lục Tu thì lại chính là Trần Thế Mỹ – kẻ đã vứt bỏ gia đình, con cái thế nhỉ?”
“Dừng!” Văn Anh cười nhạo – “Anh cho là như thế?”
“Mấy người đang nói cái quái gì vậy? Ai thay lòng đổi dạ? Ai với ai là một đôi?!” Lục Tu gần như là hét lên.Lời hai người bọn họ vừa nói làm hắn sợ, chắc hẳn là hắn nghe nhầm rồi! Hiện giờ hắn rất cần, rất cần bọn họ nói với hắn, rằng hắn nghe nhầm rồi!
Đáng tiếc, bọn họ chẳng qua là chỉ liếc mắt nhìn lướt qua hắn mà thôi. Vì mục đích của mình, Văn Anh rất tự nhiên vỗ vỗ vai Văn Thiên, nói – “Tôi còn tưởng anh đã đắc thủ rồi chứ, xem ra, con đường này của anh vẫn còn rất rất dài a. Cố lên, để cho tôi thua tâm phục khẩu phục đi!”
Văn Thiên cười khổ – “Đúng vậy, tôi sẽ cố gắng.”
Văn Anh phủi tay bỏ về, để lại quả bom phát nổ cho một mình Văn Thiên giải quyết. Trước lúc đi, còn đắc ý đá lông nheo với Văn Thiên – “Mai tôi sẽ sang hóng tin tốt của anh!”
Thật ra thì, Văn Thiên biết tỏng lời cô muốn nói chính là – “Để coi anh dọn cái đống lộn xộn này thế nào, mai tôi lại tới xem náo nhiệt!”
Khoá cửa, là tai hay hoạ, là đánh hay mắng thì chúng ta cứ đóng cửa lại mà giải quyết với nhau. Nào có đạo lý người trong nhà cãi vả lại để người dưng xem náo nhiệt?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.