Tiểu Mao đáng thương, đã làm xong việc phần mình rồi, bây giờ lại còn phải kiêm luôn cả chức vụ ôsin, hầu hạ hai người đang nằmtrên giường dưỡng thương.
Nhớ tới quá trình bọn họ bị thương mà trái tim Tiểu Mao vẫn còn sợ hãi. Khi câu nói của tên thanh niên kia hãy còn quẩn quanh trong đầu cậu, thì gần như là cùng lúc – Lục Tu và Văn Thiên đã ra tay đánh người. Còn hơn thế nữa, là Lục Tu còn đem cái kiểu đập lộn của đầu sỏ nhí hồi bé ra mà đánh nhau với người ta, ngay cả Văn Thiên cũng góp tay vào đó. Ưu thế hai chọi một của bọn họ không duy trì được bao lâu, đám bạn của thanh niên kia đã chạy tới giúp sức, sau đó nguyên bọn bị cảnh sát túm hết về đồn. Chẳng những bị phạt tiền mà hai người còn chung số phận bị thương nặng. Văn Thiên bị thương ở đầu, lẽ ra không cần phải nằm trên giường, nhưng khi anh đứng lên thì đầu sẽ có cảm giác choáng váng, nên thành thử cũng dàn hàng nằm bẹp trên giường cùng với Lục Tu.
Việc này tuyệt đối không thể để gia đình biết, bằng không sẽ doạ hai ông bà sợ mất. Lục Tu cũng lấy cớ rằng ở nhà toàn đàn ông, cự tuyệt luôn ý muốn chăm sóc của Văn Anh. Chỉ đáng thương cho Tiểu Mao, cậu cũng bị thương ở sau lưng nhưng lại chẳng được nghỉ ngơi, còn phải còng lưng ra hành thêm nghề ôsin. Thương thế của cậu không nặng, nhưng lúc cậu len vô can đám người đó ra, cũng đã bị bọn họ lôi vào đánh vạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-truc-ma-mat-kinh-uyen-lo/1216407/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.