Ngày thứ ba, Chỉ Thanh mới gọi điện báo bình an:
- Bé yêu, anh đến nơi rồi.
- Em tưởng anh đến từ hôm qua?
- Đến từ hôm qua mà.
- Đi đường thuận lợi chứ?
- Rất thuận lợi, em ở nhà khỏe không?
- Rất khỏe, người nhà cô ấy đều khỏe cả?
- Bố cô ấy vẫn ổn, nhưng mẹ cô ấy từ sau ngày đó cứ bệnh suốt.
Cô không nói gì, cũng không dám tưởng tượng nếu mình rơi vào hoàn cảnh như Lận Phong thì bố mẹ mình sẽ thế nào.
Anh nói:
- Anh rất mệt, muốn về nghỉ ngơi, thôi thế đã nhé, anh gác máy đây.
Cô nghe anh nói từ “về” mà thấy rất kỳ lạ, hỏi:
- Anh đang gọi điện ở đâu đấy?
- Ở bên ngoài.
- Có phải sợ người nhà cô ấy không vui?
- Không phải, nhà cô ấy không có điện thoại. Vùng này…rất nhỏ, gọi điện thoại không tiện.
- Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi.
- Ừ.
Nhưng anh lại chưa gác điện thoại:
- Hôm đi tàu hỏa anh có một giấc mơ, mơ thấy em và anh ta…Doãn Vệ Quốc.
Cô giật mình, lẽ nào trực giác của anh thật sự siêu việt đến thế? Cô không nói gì, anh tiếp tục nói:
- Anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em, hai người ôn lại chuyện cũ, sau đó thì…
Cô nghe câu “anh ta thấy anh không có nhà liền đến tìm em” thì biết trựcgiác của Chỉ Thanh cũng không phải đúng lắm, cười cười nói:
- Có phải lại cảm thấy trực giác của mình rất chính xác không?
- Ồ, cái này không phải trực giác, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559240/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.