Ba người từ sân bay về nhà, Sầm Kim cắt đứt những lời khen ngợi đangtuôn trào của người chồng cũ về ngôi nhà lớn của cô, hỏi thiết thực hơn:
- Chỉ Thanh, vừa rồi trên đường đi quên hỏi anh đã ăn tối chưa.
- Chưa.
- Anh chưa ăn sao trên đường không nói?
- Nói làm gì?
- Nói để chúng ta có thể tìm một quán gì đó vào ăn đã.
- Hai mẹ con cũng chưa ăn?
- Tất nhiên là ăn rồi.
- Thế thì thôi, hai mẹ con ăn rồi thì sao lại phải vì anh mà ra quán làm gì? Về nhà tiện gì ăn nấy là được.
Cô nghe anh nói “về nhà” một cách rất tự nhiên, tự nhiên đến độ như vốn dĩ là thế, thì trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng chẳng phải mừng haykhông mừng, mà cứ là lạ thế nào đó.
Tiểu Kim xung phong đảm nhận:
- Bố, bố muốn ăn gì? Con fix (nấu) cho bố.
Bố rất vui vẻ:
- Con biết nấu hả? Thật không đơn giản, bố chỉ cần cái sandwich thôi.
- Được, sandwich, con biết làm.
- Ngoài bánh sandwich ra, con còn biết làm món khác không?
- Con còn biết làm bánh quy ngọt.
Bố ngạc nhiên cười lớn:
- Bánh quy ngọt con cũng biết làm hả?
Sầm Kim giải thích:
- Thì con mua sẵn về, cho vào toaster (máy nướng bánh mì) rồi nướng một lúc là xong.
- Ồ, hóa ra như vậy, bố cứ tưởng con gái yêu của bố biết làm bánh quy,vậy thì hai bố con ta có thể mở tiệm nướng bánh rồi, chắc chắn sẽ kiếmbộn tiền.
- Mở cửa tiệm bánh nướng!
Sầm Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559229/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.