Mỗi lần mẹ nghiến răng chửi rủa bác sĩ quan thì Sầm Kim thường bất giáclại nhớ đến con trai của ông ta – Vệ Quốc, không biết giờ anh như thếnào? Đã làm thợ bậc hai bậc ba chưa? Hay đã hi sinh trong chiến trận?
Khi nghĩ đến việc anh làm thợ thì trước mắt cô thường hiện ra cái lò hơicủa cái nhà máy vào mùa hè năm đó, điều khác biệt là Vệ Quốc đã trởthành một trong những công nhân trong đám công nhân đó, mình trần, cổvắt một cái khăn bẩn bẩn, mặt dính dầy bụi than đen nhẻm, trông không rõ khuôn mặt, tay cầm một cái xẻng, đi đến bên cạnh đống than như một chúcừu lười biếng, xúc một xẻng than, rồi lại uể oải đến trước cái lò hơi,đổ vào trong.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi về hưu.
Không biết trẻ con bây giờ còn biết đến lò hơi của nhà máy để lấy đá không? E là không biết, đời sống bây giờ đã được nâng cao, tiền trong túi cũngnhiều rồi, kem có thể mua ở khắp nơi, hơn nữa còn là loại cao cấp, ănngon hơn nhiều so với mấy viên đá cứng ngắc đó, cái loại đá cứng đó cóthể chính là loại đá cho thêm màu mè và đường vào, ngoài vị ngọt lờ lợra thì chẳng có vị gì.
Cô nghĩ khả năng Vệ Quốc vào bộ đội lớnhơn, bởi vì bố anh là quân nhân, mà từ nhỏ anh đã muốn đi lính. Nếu anhvào bộ đội thì không biết sẽ là binh chủng gì? Đánh trận hay chưa? Cólập được công không?
Vào thời gian đó, cơ hội đánh trận khôngnhiều, điều làm cô phấn khích một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-thanh-mai/559219/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.