Khẽ cong khóe môi, lần đầu tiên Kỳ Mộ nở nụ cười từ tận đáy lòng sau một khoảng thời gian dài. 
trans: Yu Yin 
Kỳ Mộ ngồi trong văn phòng, lơ đãng nhìn ra cửa sổ. 
Cậu thất thần rõ ràng đến độ Mạt Bảo không nhìn nổi nữa. 
Mạt Bảo kéo cậu ra khỏi tòa soạn, vào một tiệm kem ven đường. 
“Nói cho anh nghe, chú sao vậy, rầu rĩ đến độ này?” 
Kỳ Mộ thơ thẩn hút nước ép trái cây, cả giọng nói cũng lơ lửng, “Đâu có gì.” 
“Này này, cậu còn vậy nữa sẽ thành ngu ngơ đó, chị Thịnh bảo tôi chăm sóc cậu cho tốt, cậu đừng chơi trò mới tới được một tháng đã ngu si rồi chứ.” 
“Ngu si cái đầu anh. Anh mới ngu si ấy.” 
Mạt Bảo bật cười, “Miệng mồm lanh lẹ lắm mà, đâu giống người ngốc, nào, anh miễn phí một buổi điều trị tâm lý cho chú. Nói xem, không phải vấn đề tình cảm đó chứ?” 
Thấy Kỳ Mộ im lặng, Mạt Bảo lập tức tinh ý nhận ra mình đoán trúng rồi, lắc lư đầu nói, “Tình yêu, không miễn cưỡng được, nên của cậu thì sẽ là của cậu, không phải của cậu…” 
Dươi ánh mắt chằm chằm không lên tiếng của Kỳ Mộ, Mạt Bảo khụ một cái, nói tiếp: “Vậy cố gắng một chút sẽ thành của cậu.” 
Kỳ Mộ nghe vậy mới chịu cúi xuống uống nước tiếp. 
“Điều kiện của cậu tốt như vậy, dù thích đàn ông thì lẽ ra cũng không khó tìm đối tượng, cho nên dám khẳng định cậu không sầu não chuyện tìm người yêu. Này, tôi nói, không lẽ đối tượng của cậu ngoại tình?” Mạt Bảo tự ngồi phân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-roi-se-thanh-doi/559342/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.