Lục Tuấn Tự, nhẫn nại của anh còn được bao nhiêu?
trans: Yu Yin
Nhìn mặt Kỳ Mộ là Mạt Bảo biết ngay cậu nghĩ bậy rồi, chẳng bất ngờ chút nào, lần nào người không biết nghe anh ta giới thiệu bạn gái cũng phản ứng thế này.
“Ngưng ngay, quên mấy cái suy nghĩ tầm xàm trong đầu cậu đi, Bối Bối là bạn gái tôi không sai đâu.”
Mạt Bối che miệng cười trộm, rõ ràng cố ý tự giới thiệu như thế, “Ha ha, thì ra cũng như người thường.”
Kỳ Mộ =口=
Cậu không có ba đầu sáu tay đương nhiên không khác người thường rồi!
Mạt Bảo rất hiểu tính bạn gái mình, giải thích thay cô: “Ý của Bối Bối là phản ứng của cậu khi biết về quan hệ của chúng tôi rất bình thường, cô ấy chỉ nghĩ người chị Thịnh coi trọng sẽ rất đặc biệt thôi.”
… Chỉ cần là người thì nghe tên Mạt Bảo với Mạt Bối đều sẽ nghĩ ngay là anh em trai hay anh em gái hay chị em gì đó thôi!
“Kỳ Mộ, chúng ta đi ăn cơm trưa trước rồi xem nhà còn thiếu gì mua thêm, được không?” Mạt Bối tung tăng chạy một vòng quanh nhà, nói: “Hôm nay để Mạt Bảo mời, tẩy trần cho cậu, hay mình đến Shangri-La[1] đi, lóc thịt ảnh”
Mạt Bối hưng phấn đề nghị, mặt Mạt Bảo thì lập tức như trái khổ qua, rên xiết thảm thiết, “Bối Bối em tha cho anh đi! Nửa năm tiền lương của anh cũng không đủ nữa!”
Khách sạn Shangri-La của thành phố X, chi phí cực cao, xa hoa cực độ.
“Kỳ Mộ! Anh em tốt! Mình đi ăn đặc sản thành phố X
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-roi-se-thanh-doi/559336/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.