Cung Cửu Triệt ngồi trên ghế salon, hờ hững cầm điều khiển từ xa, ánh mắt liếc tiểu ngu ngốc kia một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, duỗi đôi chân ngắn ra ngồi dưới đất.
Hắn không nhịn được phun ra một chữ: "" Ngốc! ""
Lạc Tiểu Tương phồng hai má lên, sau đó nghiên đầu, dùng ánh mắt nhờ sự giúp đỡ, không ngừng làm bộ mặt moe, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước.
Cung Cửu Triệt xem ti vi, hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Đáy mắt Lạc Tiểu Tương có chút mất mát, mềm mại kêu một tiếng: "" Anh...""
"" Nói! ""
Giọng nói Cung Cửu Triệt lạnh băng.
Lạc Tiểu Tương bĩu môi, giọng nói đầy ủy khuất: "" Tay em kéo vali vào không được, anh giúp em với, anh là người tốt. ""
Cung Cửu Triệt liếc cô ghét bỏ, hai tròng mắt đột nhiên xẹt qua một tia giễu cợt, giọng nói hắn lạnh lẽo: "" Tôi không phải người tốt! ""
Con ngươi đen nhánh của Lạc Tiểu Tương xoay tròn, sau đó dần đong đầy nước, môi trề ra, hít mũi, chuẩn bị khóc lớn...
Cung Cữu Triệt đi tới bên cạnh, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Lạc Tiểu Tương, lộ ra nụ cười tà: "" Tôi sẽ giúp cậu mang vào, nhưng mà, từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu là Tương Du Bình(*),cậu phải đồng ý ""
"" Được! ""
Lạc Tiểu Tương gật mạnh đầu, con ngươi như hai quả nho đen chiếu lấp lánh.
Tên cô là Lạc Tiểu Tương, Tương Du Bình? Thật dễ nghe.
Cung Cửu Triệt mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-phuc-hac-khi-thuong-than-an-tieu-thanh-mai/2462512/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.