Mặt hồ trong lòng Khương Ninh như bị gió thổi nhè nhẹ gợn sóng.
Cô đứng đó, nhìn những ngọn đèn đường vàng mờ ven đường và những con ruồi nhỏ bu quanh, khóe miệng bất giác cong lên.
Lần đầu tiên kể từ khi tái sinh, cô cảm thấy thư thái như vậy.
Tảng đá lớn khiến cô khó thở trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống đôi chút.
Khương Ninh lấy di động từ trong cặp sách ra, nhắn tin cho Yến Nhất Tạ: “Cảm ơn cậu.”
Thiếu niên bên kia điện thoại vẫn thờ ơ, lạnh lùng đến mức không trả lời lấy một câu.
Khương Ninh vẫn nở nụ cười trên môi, tiếp tục đi về nhà, đầu ngón tay lướt nhanh trên điện thoại: “Yến Nhất Tạ, khi nào thì cậu mới đi học chung với tớ? Tớ muốn chuyển đến cùng lớp với cậu.”
Một lúc lâu sau, khi cô rốt cục trở về trước sân nhà, trong điện thoại di động cuối cùng cũng xuất hiện một hồi âm lạnh lùng: “Đừng có được voi đòi tiên.”
Khương Ninh không nhịn được cười rộ lên.
*
Khương Ninh trở về nhà tâm trạng rất tốt, vừa vào nhà liền tìm Khương Phàm khắp nơi.
Không thấy Khương Phàm ở trong phòng, Khương Ninh lập tức nhíu mày.
Tên nhóc này trước đó đã hứa sẽ cố gắng học tập, đừng nói là lại hứa suông đấy nhé, sau khi mình vừa đi một cái là lại vào quán Internet đúng không?
Thực sự khó trị.
Trịnh Nhược Nam bưng ly sữa đi tới, hạ thấp giọng “Suỵt” Một tiếng, nhẹ nhõm nói: “Thằng bé đang làm bài trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-phan-dien-om-yeu-bi-toi-hon-den-chet-lang/2542471/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.