Mạnh Nhụy đột nhiên xuất hiện tại 55 Tuan, Tiêu Quý hơi bất ngờ, lúc này vẻ mặt cô ta nham hiểm và hung ác khiến Tiêu Quý hoảng hốt, khách ở xung quanh đã nhìn qua, cô vội kéo Mạnh Nhụy ra ngoài. Trông thấy bộ dạng đến kiếm phiền toái của cô ta, nếu ảnh hưởng đến kinh doanh của cửa tiệm sẽ không tốt lắm.
Mạnh Nhụy hung hăng hất tay Tiêu Quý ra, trừng to mắt nhìn cô.
Tiêu Quý hít một hơi, nhìn thấy mu bàn tay mình chợt đỏ lên, cô nhíu mày nhìn qua Mạnh Nhụy, cô ta đang phát điên gì đó!
Mạnh Nhụy nhướng mày, vênh váo hống hếch trừng Tiêu Quý, nói: “Chị còn muốn chiếm lấy Mễ Tu đến lúc nào?”
Tiêu Quý nhăn mặt nhíu mày, gần như nhăn thành chữ “xuyên” ( 川 ),cô ta đang nói gì hả!
“Hừ! Giả vờ vô tội gì nữa!” Mạnh Nhụy cười nhạo nói: “Chị trơ tráo chiếm lấy Mễ Tu lâu như vậy, còn muốn ở bên anh ấy bao lâu nữa, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của anh ấy hả, chẳng lẽ chị không biết bản thân chị hoàn toàn không xứng với anh ấy sao?”
Tiêu Quý có chút tức giận, cô ta muốn nổi điên là chuyện của cô ta, nhưng mà sủa bậy thì không tốt lắm.
“Cô có bệnh à? Đột nhiên tới đây nói mấy lời quái lạ, chuyện của tôi và Mễ Tu nhà tôi không đến phiên cô chỉ tay năm ngón đâu?”
“Cái gì Mễ Tu nhà tôi, thật là không biết xấu hổ!”
Tiêu Quý ngẩn người, cô ta…có bệnh phải không nhỉ!
“Nếu có bệnh thì nhớ uống thuốc đi, không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-nha-toi/559406/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.