Trong đầu anh lúc này vẫn còn mơ hồ, triệu chứng của thời kỳ mẫn cảm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đêm qua, dưới sự xúc tác của tin tức tố chết tiệt, đại não gần như hoàn toàn mất đi sự minh mẫn, chỉ là sẽ làm theo bản năng tìm kiếm, chiếm đoạt đi Omega đã sớm tâm niệm mười năm
May mắn là cuối cùng vẫn còn giữ lại một tia lý trí, không làm đến cuối cùng, nếu không anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
An Du lại không coi anh là Alpha của mình Lê Sâm cuối cùng vẫn không ôm, hai tay rũ xuống.……
Giai đoạn mẫn cảm không chỉ dễ khiến con người mất kiểm soát mà còn khuếch đại cảm xúc lên vô hạn.
Anh bực bội xoa xoa mái tóc: “Em… em không thích...người đó sao?”
Những lời này giống như đang chất vấn Tiểu Dữu Tử, lại như đang nhắc nhở chính mình.
“Hả?” Đầu Tiểu Dữu Tử đang chôn trong ngực anh chui ra, ngửa đầu nhìn anh, híp mắt lại, mang theo chút buồn cười: “Lê Sâm, sao bây giờ anh lại lo được lo mất thế, giống như một cô bé Omega ấy, anh có biết lúc trước em vẫn luôn thích nhìn thấy sự tự tin của anh không? Còn cái người bá đạo kéo em ra khỏi căn hộ ngày hôm qua nữa đâu rồi? Hả?”
Lê Sâm cau mày nâng mặt, anh cũng cực kỳ hối hận vì câu nói vừa rồi cảm thấy rất không biết suy nghĩ, cho dù thích người khác thì đã sao, cướp lấy là được, An Du sớm muộn gì cũng là của anh.
Anh quay mặt nhìn thẳng vào Tiểu Bưởi, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-muon-tro-thanh-vo/1155556/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.