Editor: Rosegi
"Khi anh nhận ra, thì đã thích rất lâu rồi."
Anh nói, nhàn nhạt như một ly nước sôi để nguội, ánh mắt bình tĩnh, nhưng đôi mắt đen nhánh lại như khóa chặt lấy người ở giữa.
Chân thành nhất, cũng động lòng người nhất.
Lãm Nguyệt dừng động tác, sau đó cười rộ lên, cô cười rất đẹp, đáy mắt như chứa hàng vạn vì sao rạng rỡ, giống như giọt sương trong nắng sớm, lại giống như hoa lily nhẹ đung đưa trong gió.
Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên đôi mắt người đàn ông. Giọng nói mang theo ý cười, "Làm sao đây, hình như em thích anh hơn một chút rồi."
Bàn tay người đàn ông hơi run rẩy, muốn giơ tay chạm vào mí mắt của mình, nhưng lại mím môi, nắm chặt tay lại.
Không vội, anh không vội.
Lãm Nguyệt nâng chén nước lên uống lên hai ngụm, thấy anh chưa uống một ngụm canh gừng nào.
"Sao lại không uống?" Lãm Nguyệt chống cằm.
Trần Dục Sâm nhìn canh gừng trong chén, sắc mặt thản nhiên, "Nóng."
"Vậy ư," Lãm Nguyệt đặt chén nước đường đỏ xuống ngồi lại gần anh, lấy một thìa để sát môi thổi thổi, đưa qua, ánh mắt lấp lánh ánh sáng chờ mong, "Có thể uống được rồi."
Người đàn ông trầm mặc một hồi, giống như đang nghĩ cách cự tuyệt.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãm Nguyệt lập tức ảm đạm xuống, "Sâm Sâm không thích canh gừng em nấu à?"
"...... Thích."
Trần Dục Sâm mím môi, chậm rãi nhấp canh gừng bên môi nuốt xuống.
Lãm Nguyệt híp mắt, ý cười rạng rỡ, "Thích thì uống nhiều một chút, sợ không đủ cho Sâm Sâm uống nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-la-nam-than/1749370/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.