Cậu suy nghĩ nhiều rồi. 
Chắc chắn là cậu đã suy nghĩ nhiều rồi. 
Dù nói sao đi chăng nữa Triệu Lâm Tô cũng không thể biến thái đến vậy. 
Thẩm Ngôn rùng mình một cái, ra sức lau tóc, đuổi những suy nghĩ đáng sợ trong đầu mình đi. 
Nói rồi, không được nghĩ lung tung nữa! 
"Cho tao mượn một bộ quần áo". 
Thẩm Ngôn thò đầu ra khỏi khăn tắm. 
Triệu Lâm Tô đã đi vào trong phòng ngủ của cậu, vết nước rải rác trên áo sơ-mi trắng. Hắn vừa quen thói mở cửa tủ quần áo của cậu vừa cởi cúc áo sơ-mi. 
Thẩm Ngôn vô thức dời tầm mắt đi, chờ sau khi dời đi rồi cậu lại cảm thấy kỳ quái. Tại sao cậu phải dời mắt? 
Triệu Lâm Tô còn dám ảo tưởng cậu, tại sao cậu không dám nhìn Triệu Lâm Tô cởi đồ? 
Nhìn đi, nhìn ngay, nhìn thoải mái vào, không thì cậu sẽ thiệt thòi đó. 
Thẩm Ngôn trợn to mắt cẩn thận quan sát. 
Triệu Lâm Tô cởi áo rất nhanh, hoàn toàn không ý thức được mình đang bị Thẩm Ngôn thưởng thức. 
Áo sơ-mi trắng "xoạt" rơi xuống khỏi bả vai, hai mắt Thẩm Ngôn hoa lên, trông thấy được một cơ thể tươi trẻ. 
Thành thật nhận xét – rất đẹp. 
Đường cong cơ bắp từ bả vai đến thắt lưng đều rất đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết đây chẳng phải một cái gối thêu hoa, áo sơ-mi áo phông luôn rộng thùng thình khiến người mặc có vẻ hơi gầy, cởi ra mới phát hiện Triệu Lâm Tô không phải hạng người mỏng như giấy. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520733/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.