"Tao ra ngoài mua đồ ăn sáng".
"Không cần đâu, để tao gọi đồ ăn mang tới tận nhà".
Triệu Lâm Tô đứng bên cửa thay giày, thay xong rồi đứng lên cầm theo gói đồ ăn cho chó: "Vẫn nên xuống một chuyến thì hơn, chó con còn đang chờ ăn sáng".
Thẩm Ngôn: Đừng tưởng tao không hiểu mày đang ám chỉ cái gì.
Đối với công kích ngôn ngữ ấu trĩ này, Thẩm Ngôn khịt mũi coi thường không thèm ngó tới, cậu không chấp nhặt với Triệu Lâm Tô, hừ, chó đi cho chó ăn thôi mà.
Triệu Lâm Tô cho chó ăn quay trở về còn mang theo bánh bao chiên ở cửa hàng gần khu chung cư mà Thẩm Ngôn rất thích. Thẩm Ngôn ngửi thấy mùi hương đã khoan khái, nhanh chóng hỏi thêm: "Có nhớ lấy thêm giấm của nhà họ về không đấy?"
Triệu Lâm Tô đặt túi lên bàn: "Có giấm, có ớt, có tương".
Hai mắt Thẩm Ngôn sáng bừng: "Người anh em tốt, mày thật hiểu tao!"
Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Hiểu mày hay hiểu bánh bao?"
"Đều hiểu đều hiểu".
Thẩm Ngôn đặt nạng sang bên ngồi xuống, "Mau mau, phải hưởng thụ thời khắc này".
Bánh bao chiên vẫn còn nóng, lớp da bên ngoài vàng xốp giòn, vừng đen rắc bên trên thơm đến ngạt mũi. Cậu cắn một miếng xuống, nước thịt tươi ngon lan ra bốn phía, Thẩm Ngôn vừa ăn vừa than: "Vẫn là quán này ăn ngon nhất, thịt lợn nhà họ tươi ngon cực kỳ".
Triệu Lâm Tô vừa ăn vừa lắc đầu: "Vốn là cùng một gốc, sao vội vã chiên nhau".
Thẩm Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-kho-doan/2520729/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.