Khi Lục Du tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm 8 giờ. Cô không kịp suy nghĩ nhiều liền cầm áo khoác chạy như điên.
Cô nhất định không thể bỏ lỡ trận đấu mà cô đã chuẩn bị rất lâu chỉ vì đến muộn.
Nhất định không thể.
Cô bắt xe buýt, lâu lâu lại cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình. Một người tốt bụng đang chen chúc trên xe buýt với Lục Du nhìn thấy dáng vẻ vịn vào cột của cô không nhịn được hỏi: "Bạn học, cậu không sao chứ?"
Trông cô như người chết đuối được vớt từ dưới sông lên, sắc mặt trắng bệch, cả người như sắp chết.
Xe buýt bắt đầu phát tin tức của tỉnh, lễ khai mạc đã kết thúc, các trận đấu điền kinh lần lượt bắt đầu. Sắp không kịp rồi... Trong lòng cô biết rất rõ điều đó.
Càng vào lúc này, người ta càng muốn có một cọng rơm có thể ôm chặt. Cây rơm mà Lục Du nghĩ đến đầu tiên chính là Hoắc Mạc.
Cô tưởng tượng khi cửa xe mở ra, Hoắc Mạc đã đứng ở trạm, đạp xe đạp thể thao 28 inch chở cô đến chỗ thi đấu. Nhưng sau đó, xe buýt đến nơi thì trạm dừng vắng vẻ, không một bóng người.
Lục Du lắc đầu hạ quyết tâm.
"Cô bé, con đi chậm lại một chút."
Cô đeo balo của mình, lao đi trên con đường. Khi cô cố gắng đến địa điểm thi đấu thì đúng lúc nhóm chạy vượt rào đầu tiên đã bắt đầu.
"Lục Du con đã đi đâu vậy?" Huấn luyện viên chạy tới hỏi không ngừng sau lưng Lục Du.
"Con có biết suýt chút nữa con đã bỏ lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cung-chieu-toi-den-tan-troi/994501/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.