Lúc Kỷ Lẫm quay lại thì thấy Hứa Ninh Giản vẫn đang trò chuyện cùng cô gái khi nãy. Không rõ hai người nói chuyện gì mà cả hai đều cười tươi rói, coi bộ rất vui vẻ, hoàn toàn không có vẻ gì là bị vết thương làm ảnh hưởng tâm trạng.
Chu Gia Gia thoáng thấy Kỷ Lẫm thì lập tức chớp mắt: “Ồ. Hứa Ninh Giản nói không sai, cậu thật sự không chạy mất.”
Cô đưa mắt nhìn xuống, thấy trên tay cậu có thêm một chai nước đá đang bốc hơi trắng.
Kỷ Lẫm nhớ tới chuyện cô vừa rồi đã dũng cảm ra mặt thì cũng lịch sự gật đầu với cô rồi đi tới trước mặt Hứa Ninh Giản, áp chai nước đá lên mặt cậu: “Cậu cầm đi.”
Thế nhưng Hứa Ninh Giản lại không nhúc nhích, uể oải nói: “Hết sức rồi.”
Kỷ Lẫm nhăn mặt, im lặng nhìn Hứa Ninh Giản một lúc, tới cuối vẫn phải chịu thua. Cậu chỉ đành bực mình mắng một câu: “Lớn tướng thế này rồi mà vẫn khiến người khác phải lo lắng.”
Nói miệng vậy thôi chứ cậu từ đầu tới cuối đều không buông tay, vẫn cứ giữ nguyên chai nước đá chườm mặt cho Hứa Ninh Giản.
Hứa Ninh Giản thì rất dửng dưng, chẳng hề để tâm tới vết thương trên mặt nhưng cũng không ngăn cản Kỷ Lẫm, chỉ ngồi ườn ra ở đó để mặc cậu xử lý.
Bị thương nhẹ ở sân bóng là chuyện bình thường. Bạn bè quan tâm chăm sóc nhau theo lý mà nói thì cũng không có gì kỳ lạ cả. Vậy nhưng khi Chu Gia Gia nhìn hai người bọn họ lại cảm thấy có gì đó quái lạ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cuc-no-cua-toi/258704/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.