Lục Mạn Chi nhẹ nhàng duỗi tay ra phác họa gương mặt góc cạnh của người đàn ông.
"Anh Mãnh, anh đã có dấu vết của thời gian rồi này." Bà nói bằng giọng trêu đùa nhưng lại có hơi nghẹn ngào khó hiểu.
"Còn em vẫn xinh đẹp như trước, không khác gì hồi đôi mươi cả."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Giang Mãnh Nam ôm lấy vòng eo thon thả của bà nhưng không dám ôm quá chặt, đôi tay chỉ ôm hờ lấy bà.
Cho đến khi bà nắm tay của ông vòng quanh người mình: "Đồ hèn nhát..."
Đúng, ông là đồ hèn nhát.
Nhiều năm trôi qua nhưng ông chẳng đủ can đảm chủ động gọi điện cho bà lấy một lần, hai người khác nhau một trời một vực, ông nào dám vươn tay ngắt lấy sao trời.
Ông dẫn con gái sống mai danh ẩn tích, từ đó không còn tin tức gì cả.
Ông không dám giãi bày với ai, cả con gái của mình cũng không thể, chỉ biết trong những đêm đen dài dằng dẵng, lấy những ký ức tươi đẹp trong lọ thủy tinh ra để ngắm nghía cẩn thận.
Trăn trở, đau đớn cào xé trái tim.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Anh Mãnh, anh muốn em hay không?"
"Anh không dám... Muốn em."
Lục Mạn Chi cúi đầu rơi nước mắt, Giang Mãnh Nam không muốn bà khóc bèn lấy ngón tay thô ráp của mình lau nước mắt cho bà, cử chỉ vụng về làm nhòe đi lớp trang điểm tỉ mỉ trên gương mặt bà.
Lục Mạn Chi nhón chân lên, nhiệt tình ôm lấy ôm như muốn giãi bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-ma-cua-toi-nguy-hiem-vo-cung/3351834/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.