Ánh mắt Tuỳ Ý ngưng đọng sự chua chát, bên trong ẩn chứa một số cảm xúc lờ mờ khó nói.
Tiền, là chủ đề được nhắc tới nhiều nhất giữa cậu và Ninh Lan trong hai năm đó.
Bọn họ không nói về quá khứ hay tương lại, cũng không nói về sở thích hay điều cấm kỵ. Trong mối quan hệ bất thường này, một người thì dần dần động lòng, vì ấn tượng không tốt tận sâu trong tim và sự kiêu ngạo có phần nực cười nên không muốn thừa nhận; một người thì đã yêu từ lâu, vì sự tự ti và tự trọng thấm sâu vào xương tuỷ mà không dám nói ra.
Họ giống những người đeo mặt nạ buôn bán trên thế giới, một người đưa tiền, một người bán nụ cười. Mối quan hệ của hai người bắt đầu bằng tiền bạc, khi tấm thẻ ngân hàng được trả lại, trở tay không kịp, chẳng báo trước cắt đứt quan hệ.
Hiện giờ muốn nối lại sợi dây đã đứt, bất kể thế nào cũng không thể để chữ "tiền" dính dáng vào.
"Vốn định vứt chiếc áo đó, anh cứ vứt nó đi." Tuỳ Ý không giỏi nói dối, may mắn thay sinh ra giọng điệu tự nhiên đều đều, khó có thể nghe ra dấu vết cố ý.
Mặc dù hai người đang đối mặt nhau nhưng ở giữa lại kéo ra khoảng cách một mét. Ninh Lan không lên tiếng phủ định đề nghị của cậu, lấy ra một xấp tiền trong túi áo, nói: "Đưa trước cho cậu một nghìn. Tôi sẽ đi hỏi giá ở cửa hàng rồi bù sau." *
* Ninh Lan không dùng 你 mà dùng 您 mọi người ợ, dùng 您 để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truc-lang/402622/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.