Chương trước
Chương sau
A Dung vội vàng xoay người che giấu sự khác thường của bản thân. Từ trước đến nay chưa từng nghe hắn hắt, không ngờ khi hắn hát lại trầm ấm, mê người như rượu mạnh, nghe được khiến nàng có chút say.
Một lát sau tiếng khóc trẻ con ngừng lại, tiếng hát của Thái Cửu cũng dừng dần. Hắn xoay người, đặt hài tử vào lòng A Dung, nhỏ giọng:"Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải có người hát ru Thập Nhi ngủ, nếu không nó sẽ làm loạn không muốn ngủ."
"Được." A Dung phục hồi lại tinh thần, nàng nhận lại nhi tử, đặt nó lên giường.
Thái Cửu đứng phía sau nhìn bóng dáng A Dung, ngập ngừng một lát, cuối cùng mở miệng hỏi:"Ta có thể ở lại phòng ngươi không? Nhỡ buổi tối Thập Nhi lại khóc loạn thì ta giúp ngươi dỗ nó."
A Dung đang sửa sang lại chăn chợt dừng tay, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng rũ mắt tiếp tục chỉnh chăn, không nói gì.
Dường như sợ A Dung không yên tâm, Thái Cửu bổ sung:"Ta thề, ta sẽ ngủ yên trên giường, không làm gì ngươi."
Chỉnh lại xong chăn đệm, A Dung quay đầu nhìn Thái Cửu:"Sau khi ta rời đi, ngươi vẫn luôn chăm sóc Thập Nhi sao?"
Thái Cửu gật đầu:"Ừ, mỗi tối ta đều hát ru cho nhi tử ngủ."
A Dung kinh ngạc, nàng cho rằng Thái Cửu không thích Thập Nhi, nhất định sẽ ném cho Yêu hậu nuôi dưỡng.
Dù sao thì lúc trước hắn từng nói nếu không phải hài tử do thất muội sinh thì hắn không cần, nhưng hiện tại dường như hắn rất quan tâm Thập Nhi. Nàng tưởng rằng Thập Nhi ở Đông Cung sẽ bị lẻ loi không được cha ruột mình nhòm ngó tới, nhưng xem ra hiện tại Thái Cửu chăm sóc Thập Nhi rất tốt, Thập Nhi cũng rất dính hắn, so với mẫu thân thì dường như Thập Nhi càng thích thân thiết với phụ thân hơn. Thường ngày Thái Cửu nhất định đối xử rất tốt với Thập Nhi, nếu không Thập Nhi sẽ không dính hắn như vậy.
Tâm tình cứng rắn sụp đổ một mảng, A Dung chỉ lên giường gỗ phía ngoài, nói với Thái Cửu:"Tối nay ngươi ngủ đó đi."
"Được." Thái Cửu vui vẻ xoay người, dọn gọn giường gỗ bé tẹo.
Đối với Thái Cửu, cái giường gỗ này thật sự rất nhỏ, hắn không có cách nào duỗi thẳng tay chân, chỉ có thể cuộn tròn, nửa nằm lên trên. Nằm một lúc lâu hai chân sẽ tê bì, nhưng hắn vẫn vui vẻ vì có thể cùng A Dung ngủ chung một phòng.
Ban đêm, Thái Thập khóc loạn vài lần đều được Thái Cửu dậy hát ru. Trước kia khi Thái Thập đói, chỉ cần đút uống sữa dê là được, tối nay đã được nếm sữa mẹ ngọt lành nên dỗ thế nào cũng không chịu uống tiếp sữa dê.
Nửa đêm A Dung cho Thái Thập bú hai lần, mệt mỏi mơ mơ màng màng, mắt không mở ra nổi. Ban đêm mùa đông rét lạnh, Thái Cửu đau lòng cho A Dung, không đành lòng gọi nàng dậy nữa, hắn bảo A Dung chuẩn bị một chén sữa mẹ lớn trên bàn, đến khi Thái Thập khóc, hắn làm nóng sữa lên là có thể cho hài tử ăn.
Cho nhi tử uống được hai lần, trong chén còn thừa lại một nửa, Thái Cửu thấy đổ đi lãng phí nên tự mình uống hết. Mùi sữa tươi thấm vào cổ họng, thanh hương ngọt lành, Thái Cửu thực tủy biết vị liếm liếm môi. Khó trách Thái Thập không chịu uống sữa dê, sữa của A Dung còn ngon hơn sữa dê gấp trăm lần, đã được nếm một lần thì sao có thể nuốt trôi được loại sữa khác.
Bởi vì Thái Cửu có kinh nghiệm chăm nom hài tử nên biểu hiện của hắn không tồi. Ban đêm A Dung tham luyến ổ chăn ấm áp, dậy không nổi, bị Thái Cửu thuyết phục để hắn lại trong phòng hỗ trợ chăm hài tử,Thái Cửu cứ vậy thuận lợi ở lại trong phòng A Dung.
Mỗi đêm Thái Tử đều trông nhi tử, ngửi mùi hương sữa tươi ngọt lành, hắn bưng chén lên nhịn không được uống một hớp lớn, vừa uống một ngụm là hết hơn nửa chén. Thái Cửu bưng chén, nhìn nửa chén sữa tươi còn lại, có chút thẹn thùng, dường như lỡ uống quá nhiều, không biết có còn đủ cho nhi tử uống không.
Đương nhiên là không đủ.
Tiểu Thái Thập uống một chút đã thấy đáy, nhưng nó còn chưa no nên bắt đầu oa oa khóc lớn, đánh thức A Dung đang ngủ say. A Dung xoa đôi mắt nhập nhèm bò dậy, dò hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thái Cửu xoa miệng, vẻ mặt trấn định nhìn A Dung, dày mặt nói:"Gần đây Thập Nhi ăn nhiều quá, một chén sữa không đủ nên cần hai chén."
A Dung nhìn chén sứ rỗng tuếch trên bàn, lại nhìn sữa tươi còn sót lại trên khóe miệng nhi tử, thật sự tin rằng vì không đủ sữa nên hài tử mới khóc. Sợ nhi tử buổi tối ăn một chén sữa không đủ no nên từ đó về sau, mỗi tối A Dung đều sẽ làm ra hai bát sữa lớn. Thế này thật đúng là tiện nghi cho cẩu nam nhân Thái Cửu, mỗi ngày trộm ăn được một chén sữa lớn, tiểu Thái Thập ăn không hết cũng chạy nốt vào bụng hắn.
Ở Đồ Sơn nhiều ngày, Thái Cửu vẫn theo khuôn phép cũ, ngữ khí nói chuyện cũng ôn hòa, không có xung đột cùng A Dung. Tuy rằng cảm tình của A Dung với hắn không tiến bộ vượt bậc nhưng ít ra không chán ghét hắn như trước kia. Ngày thường nàng sẽ đáp lời hắn, không còn thái độ xa cách như xưa, tuy rằng đề tài chỉ xoay xung quanh hài tử, A Dung mới có thể cùng hắn nói chuyện với nhau.
Nhưng tối hôm nay, sự bình tĩnh vốn có đã bị phá vỡ.
Chạnh vạng, có tỳ nữ tới sân của A Dung bẩm báo có tam thiếu gia qua tìm nàng, A Dung cầm bộ quần áo trắng trong rổ kia vội vàng ra cửa. Thái Cửu ôm hài tử đứng lặng trước cửa, nhìn bóng dáng nàng đi xa, trong lòng là nỗi chua xót, buồn bã nặng nề.
Bộ quần áo kia quả nhiên là làm cho Yến Chi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.