Lực chú ý của A Dung đặt hết lên hài tử, nàng hoàn toàn xem nhẹ Thái Cửu, đến ba mươi phút sau mới phát hiện thân ảnh cao lớn đứng sừng sững phía trước. Nàng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thái Cửu nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt đen nhánh kia tràn đầy khát vọng, nàng tưởng rằng hắn muốn nói chuyện gì quan trọng nên liền lẳng lặng chờ hắn lên tiếng. Thái Cửu chỉ chỉ vào ghế, khẽ mở miệng hỏi thử:"Ta có thể ngồi không?"
Hắn luôn đứng ba mươi phút không nhúc nhích, chân đã bắt đầu mỏi, nhưng mà A Dung không lên tiếng nên hắn cũng không dám tự mình ngồi xuống.
A Dung giật mình, hắn do do dự dự, việc hắn cực kỳ khát vọng chính là việc này sao?
Muốn ngồi thì ngồi, hỏi nàng làm gì.
Nàng dùng ánh mắt quái dị đánh giá Thái Cửu, cảm thấy không thể tưởng tượng được, nam nhân nho nhã lễ độ trước mắt chính là Đông Hoàng Thái Cửu không ai bì nổi đó sao?
Thấy hắn đứng lâu như vậy, A Dung cũng không làm khó hắn, nàng nhẹ giọng nói:"Ngồi xuống đi."
Thái Cửu như được đại xá, vội cúi người ngồi xuống. Hắn tay dài chân dài ngồi trên ghế đẩu bé tí, hai chân dài ngoằng câu nệ ngồi chứ không dám mở rộng hay duỗi thẳng chân. Bộ dáng kia nhìn thực buồn cười, giống như tiểu tử phạm lỗi sau khi bị lạnh giọng răn dạy nên nơm nớp lo sợ, không dám tái phạm nữa.
A Dung bị hành động của Thái Cửu làm cho hoảng sợ, nàng có ảo giác nhìn thấy một nam nhân đần độn trước mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200924/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.