Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Thái Cửu phẫn nộ vì A Dung thân mật với Yến Chi, nhưng hắn vẫn không buông được nàng. A Dung đã ở trong phòng sinh nửa canh giờ, trong căn phòng đóng chặt cửa liên tục truyền ra tiếng khóc đau khổ của nàng, Thái Cửu nhíu chặt mày, không nhịn được lo lắng. Trái lại với Yến Chi, trên mặt hắn vẫn là bộ dáng nghiêm túc.
Chờ đợi nôn nóng hơn ba mươi phút sau, oa một tiếng, tiếng khóc trẻ con lảnh lót đánh vỡ không khí yên tĩnh, tiếp theo kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị mở ra. Bà mụ ôm hài tử đi ra, đặt hài tử vào tay Thái Cửu, chúc mừng nói:"Mẫu tử bình an, chúc mừng điện hạ, chúc mừng thái tử."
Mới làm cha, Thái Cửu có chút kích động, hắn thật cẩn thận đỡ lấy hài tử, khóe môi cong lên, trìu mến nhìn khuôn mặt nhỏ của nhi tử. Tuy rằng hắn thực yêu thích hài tử nhưng kỳ thật hắn càng muốn vào xem A Dung hơn. Thái Cửu ôm hài tử đang muốn vào, Yến Chi lại so với hắn càng nhanh hơn một bước bước vào trong phòng. Thái Cửu sững lại, xấu hổ đứng trước cửa nhìn hai người trong phòng, bước chân chần chừ, do dự có nên vào hay không.
Yến Chi cúi người ngồi xổm xuống trước giường, hắn lấy khăn tay ra giúp A Dung lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng hỏi:"A Dung, muội có khỏe không?"
A Dung vừa mới sinh xong, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, cả người nhức mỏi vô lực. Nàng nghe tiếng nhìn về phía Yến Chi, cười nhẹ:"Yến Chi ca ca, A Dung không sao, đừng lo lắng."
Nhìn bốn phía xung quanh, nàng lại hỏi:"Yến Chi ca ca, hài tử của muội đâu? Muội muốn nhìn một lúc."
Nói đến hài tử, Yến Chi có chút không vui nhưng hắn cũng không biểu hiện ra trước mặt A Dung. Hắn liếc mắt về Thái Cửu phía ngoài cửa, sắc mặt bình tĩnh nói:"Ở ngoài cửa."
A Dung nhìn hướng về phía cửa, thấy được Thái Cửu đang ôm hài tử, tầm mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều khựng lại. Hai người trầm mặc nhìn nhau, không khí có chút yên tĩnh. A Dung cắn môi do dự có nên mở miệng không, rốt cuộc sau khi hài tử sinh ra đều sẽ do Đông Hoàng gia quyết định. Thái Cửu nhĩ lực hơn người, vừa rồi hắn cũng nghe thấy lời A Dung nói, nhìn đôi mắt khát vọng của nàng, không chờ nàng mở miệng, hắn liền ôm hài tử đi vào.
"Ngươi nhìn xem." Thái Cửu cong lưng đặt hài tử vào ngực A Dung, dường như có thâm ý, nhẹ nhàng nói một câu:"Đây là con của chúng ta."
Đây là hài tử của A Dung với hắn, là ràng buộc duy nhất của bọn họ.
A Dung không nhận thấy được thâm ý của Thái Cửu, nàng vui vẻ đỡ lấy hài tử, cẩn thận nhìn tướng mạo đoan trang của hài tử. Hài tử nhận ra A Dung vẫn luôn nhìn nó, nó cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn A Dung. A Dung thấy nó đáng yêu cực kỳ liền chọc chọc ngón tay lên mặt nó. Thần kỳ chính là hài tử cũng nhoẻn miệng cười lại với nàng.
A Dung bị nó chọc cười, nàng ngẩng đầu, cười nói với Thái Cửu:"Ngươi xem, hài tử thật thông minh, nó cười với ta."
Thái Cửu hơi giật mình, khó tin nhìn A Dung, không ngờ nàng lại nói chuyện với hắn, vẫn là giọng nói mềm mại như vậy, giống như là đôi phu thê thân thuộc.
Hắn vui vẻ, gật đầu cười:"Ừ, hài tử thật thông minh, giống ngươi."
Thái Cửu vừa mới nói xong, A Dung lập tức sửng sốt, ý thức được mình vừa chủ động nói chuyện với hắn, nàng vội xoay người đưa lưng về phía hắn. Vừa rồi quá mức vui sướng nên không chú ý, theo bản năng liền chia sẻ niềm vui với hắn.
A Dung ảo não, nàng không thèm giảng hòa với hắn đâu, người này lúc trước ác liệt như vậy, khinh nhục nàng, trong lòng hắn rõ ràng yêu thất muội mà còn muốn giẫm đạp lên thân thể nàng, thật là đáng giận.
Thái Cửu nhìn bóng dáng A Dung kháng cự, vui sướng vừa mới dâng lên trong lòng bỗng chốc tiêu tan. Nàng vẫn chán ghét hắn như vậy, nói cũng không muốn cùng hắn nói. Trong lòng một mảng chua xót, nhưng hắn không muốn làm A Dung không vui, nhìn nàng cùng hài tử, Thái Cửu cô đơn xoay người rời đi.
Mấy ngày kế tiếp Thái Cửu cũng không dám xuất hiện trước mặt A Dung, hắn sợ A Dung ghét bỏ hắn, sẽ muốn trình lên chuyện muốn rời cung. Hắn cho rằng chỉ cần mình không xuất hiện, A Dung có lẽ sẽ luyến tiếc hài tử mà ở lại thôn trang, tuy rằng quan hệ của hai người vẫn lạnh nhạt nhưng ít ra hắn có thể trộm đi xem nàng. Nhưng không được mấy ngày, sự việc mà hắn lo lắng vẫn xảy ra.
Hôm đó Thái Cửu ở trong thư phòng đọc sách, Yêu hậu ôm hài tử lại đây, nàng nhìn Thái Cửu vùi đầu trong đống sách, không đành lòng nói:"Cửu Nhi, A Dung đã quay về Đồ Sơn."
Trong nháy mắt, sách trong tay Thái Cửu rơi xuống "Rầm" một tiếng, đập mạnh xuống sàn nhà, hắn vội vàng đứng dậy, vội vã bước ra ngoài cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến thôn trang.
Sau khi tới thôn trang, hắn đẩy cửa lớn đang đóng chặt ra, thôn trang im ắng không một bóng người. Hắn tìm mọi nơi xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng A Dung. Tinh thần hắn suy sụp nằm trên chiếc giường A Dung từng nằm, Thái Cửu bi thương nhìn trần nhà, trong lòng giống như bị khoét rỗng, cực kỳ khó chịu.
Nàng đi rồi, nàng thật sự đi rồi, rời đi không hề lưu luyến.
Ngay cả hài tử của bọn họ nàng cũng không cần sao?
Quả quyết ra đi như vậy, hài tử không có mẫu thân đáng thương cỡ nào, nữ nhân nhẫn tâm này không khó chịu trong lòng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.