Vừa nghe Yêu hậu nhắc đến A Dung, trong lòng Thái Cửu bỗng trở nên hỗn độn. Mỗi ngày hắn đều cố làm cho bản thân trở nên bận rộn, cưỡng bách chính mình không được nghĩ tới A Dung, nhưng có lúc vẫn không tự chủ mà nhớ tới nàng. Đặc biệt là những đêm khuya tĩnh lặng, lúc thời tiết chuyển lạnh, nỗi nhớ trong lòng điên cuồng ào ra. Hắn lại nghĩ tới ôm nàng, cảm giác cùng nàng chìm vào giấc ngủ, ấm áp, mềm mại, thân mình tỏa ra mùi sữa thơm, mặc dù không làm gì, chỉ đơn thuần ôm nàng cũng khiến hắn cảm thấy thực thỏa mãn.
Từ sau khi nàng rời khỏi cung, đã thật lâu rồi hắn không có cảm giác yên bình ôm nàng. Có hôm hắn thật sự quá nhớ nàng, nhịn không được trộm đi thôn trang, vì để không bị ai phát hiện nên hắn ẩn thân bước vào. Lúc ấy vừa qua giờ ngọ, ánh nắng vẫn chiếu cao, dưới đình viện đặt một cái ghế bập bênh, A Dung nhắm mắt nằm ngủ trên ghế, người nàng đắp tấm thảm lông, trước ngực còn đặt một quyển sách. Nhìn bộ dáng này có lẽ là nàng đọc sách đến mệt cho nên mới trực tiếp ngủ quên ở đây.
Thái Cửu nhíu mày, thời tiết đang dần chuyển lạnh sao nàng lại có thể nằm ngủ ở ngoài này, cũng không có ai đến nhìn nàng, nếu bị cảm lạnh thì sao. May mà hôm nay mặt trời vừa đúng lúc chiếu nắng lên người nàng, khuôn mặt nhỏ thanh tú được chiếu lên ấm áp đến phấn nộn, cũng không đến nỗi lạnh. Nhưng dù sao nàng đang có thai, Thái Cửu sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200919/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.