Xe thần lao đi trong bóng đêm, chỉ chốc lát sau đã dừng lại trước thôn trang. Thái Cửu xốc màn xe lên, phất phất vạt áo nhăn nhúm, chậm rãi từ trên xe bước xuống
Toàn bộ thôn trang chìm trong bóng đêm, hai đèn lồng treo trên mái hiên trước cửa, gió đêm thổi qua, ánh nến leo lắt.
Thái Cửu sải bước về phía trước, xuyên qua cổng lớn tiến vào trong đình viện, lặng yên không tiếng động lẻn vào phòng A Dung.
Mới vừa bước vào trong phòng, Thái Cửu trượt chân suýt nữa vấp ngã. Thân thể hắn lay động hai cái, khó khăn lắm mới ổn định lại bước chân. Rũ mắt nhìn kỹ, chắn ngang cửa là một cái giường nhỏ, A Xuân ngủ say trên giường. Hóa ra là tỳ nữ có sức lực lớn kia, Thái Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hắn làm phép thuật khiến A Xuân ngủ càng say hơn, đảm bảo nàng sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn rồi mới tiếp tục đi vào trong.
Xuyên qua rèm cửa đi vào, Thái Cửu đứng ở mép giường, nhìn A Dung an tĩnh ngủ say trên giường, trong lòng khẽ động. Đã nhiều ngày không nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ của nàng lại mượt mà hơn, thoạt nhìn càng có khí sắc. Thái Cửu vươn tay, nhẹ nhàng sờ gương mặt trắng nõn của A Dung, trong lòng cảm khái, xem ra rời khỏi Đông Cung nàng sống rất tốt. Lúc trước sống cùng hắn, nàng không hạnh phúc đến như vậy sao?
Nghe mẫu phi nói, ngày ấy A Dung đến nói muốn xuất cung giải sầu, hai mắt nàng đỏ hoe, trên lông mi vẫn còn nước mắt chưa khô, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200913/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.