Chương trước
Chương sau
Ban đêm ngủ không ngon sao?
A, đừng tưởng nàng không biết hắn có ý định gì, lại muốn lừa gạt nàng trở về để ban đêm nhân cơ hội phát tiết thú tính trên người nàng.
Đối với giọng điệu nhẹ nhàng của Thái Cửu, A Dung cũng không động lòng, nàng cười nhạo một tiếng, dùng sức hất tay hắn ra, châm chọc nói:"Điện hạ đã lớn như vậy, ngủ không được tìm ta làm gì? Muốn tìm thì hẳn là nên tìm bà vú của mình, để bà ấy dỗ điện hạ ngủ."
“Đồ Sơn Dung, ngươi..” Thái Cửu đỏ mặt tía tai, nàng dám nhục nhã hắn như vậy, thật là hỗn xược!
Hắn đã từng hạ mình với ai như vậy mà nàng lại dám không biết thân phận.
“Ta sao?” A Dung nhìn Thái Cửu, vẻ mặt bình tĩnh nói:"Không nhọc điện hạ lo lắng, ta ngủ rất ngon, ban đêm không cần ai phải dỗ."
Nàng nhìn sắc trời đã dần tối, lại nói:"Nếu điện hạ không có việc gì thì mời trở về đi, nơi này phòng ốc đơn sơ, không có giường lớn thoải mái như trong cung để phục vụ điện hạ."
A Dung nói xong, xoay người, không thèm liếc mắt nhìn Thái Cửu, tiếp tục đi về phía trước. Phía trước có một cái cầu thang, A Dung vác bụng to cố hết sức leo lên, tay nhỏ bám vào lòng bàn tay Mị. Mị đỡ nàng chậm rãi đi lên cầu thang, Thái Cửu đứng phía sau nhìn một màn trước mặt, trong lòng chợt không vui, nàng dám để cho nam nhân khác chạm vào. Thái Cửu vội vàng chạy đến, hất tay Mị ra, ôm A Dung vào ngực. Hắn rũ mắt nhìn A Dung trong ngực, thấp giọng cảnh cáo:"Đồ Sơn Dung, hiện tại ngươi là hoàng phi của ta, không được để nam nhân khác chạm vào ngươi."
“Buông ra, ta không phải.” Đối với sự uy hiếp của Thái Cửu, A Dung cũng không để ý tới, nàng nâng chân dùng sức dẫm lên chân Thái Cửu rồi đẩy hắn ra, đỡ vào Mị bước đi.
Thái Cửu hít một hơi, vặn vẹo ngón chân bị dẫm đau, nhìn bóng dáng A Dung cùng Mị sóng vai mà đi, phẫn nộ không thôi.
Nữ nhân Đồ Sơn Dung này, nàng tình nguyện để nam nhân khác chạm vào cũng không muốn để hắn ôm nàng một chút, thật là không để hắn vào mắt, nàng dám giẫm đạp tôn nghiêm của hắn như vậy, chán sống sao?
Thật là hắn không có nàng thì không ngủ yên sao?
Chẳng lẽ hắn không thể thiếu nàng sao? Hắn không tin không có phương pháp khác để hắn đi vào giấc ngủ.
Sắc trời quả thật đã không còn sớm, ngày mai Thái Cửu còn phải đi báo cáo với Yêu đế kết quả lần ra ngoài này của hắn, hắn cũng không thể tiếp tục lưu lại chỗ này. Đặc biệt là A Dung vẫn luôn bày ra cái mặt lạnh với hắn, lại còn cùng Mị gần gũi như vậy, tức giận đến mức khiến ngực hắn nặng nề. Như vậy không bằng rời đi sớm một chút, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Thái Cửu tức giận phất tay áo bỏ đi, sau khi hồi cung, hắn sai người tìm rất nhiều túi thơm có mùi hương tươi mát thanh nhã, đem so sánh từng cái một, muốn tìm kiếm mùi hương tương tự trên người A Dung. Lại bảo thần y kê đơn thuốc an thần trợ ngủ cho hắn, mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều uống một chén.
Thái Cửu nhìn giường đệm trong phòng kia không khỏi nhớ đến khuôn mặt A Dung, cùng với thái độ lãnh đạm của nàng, tức giận trong lòng lại tăng thêm vài phần. Hắn sai người dọn giường đệm đi, đỡ phải thấy phiền lòng.
Ban đêm, sau khi Thái Cửu uống thần dược an thần liền bắt đầu lên giường đi ngủ. Nhưng hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm rất lâu vẫn không ngủ được, ngửi túi thơm có mùi hương tương tự trên người A Dung, hắn cũng không hề buồn ngủ. Ở trên giường trằn trọc, lăn lộn suốt một đêm, sáng hôm sau, Thái Cửu vác đôi mắt thâm đen đi báo cáo với Yêu đế.
Yêu đế bị bộ dáng tiều tụy tang thương của hắn làm cho hoảng sợ, hắn chẳng qua chỉ phái nhi tử đi một chuyến, sao khi trở về lại trông như bị ngược đãi thế này. Chẳng lẽ các thủ lĩnh Yêu tộc không chiếu cố thật tốt Yêu đế tương lai sao?
Nhìn Thái Cửu một bộ ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần uể oải không phấn chấn, Yêu đế sợ đến ngây người, hắn vội vàng phân phó thần y kê cho Thái Cửu rất nhiều thuốc bổ.
Liên tục uống thuốc bổ, khí sắc Thái Cửu không những tốt lên mà ngược lại càng kém. Hắn vốn tinh lực tràn đầy, hơn hai tháng chưa được giải tỏa, nghẹn thời gian lâu như vậy mà không được giải tỏa, Yêu đế bèn bảo thần y kê cho hắn dược liệu bổ thận tráng dương. Sau khi hắn uống thuốc bổ thận được mấy ngày, chỉ cảm thấy ban đêm càng thêm phấn khởi khó nhịn, dục vọng không có chỗ giải tỏa, cả người nôn nóng lại phấn khởi, liên tục mất ngủ mấy ngày, tinh thần càng kém hơn.
Giường nệm ban đầu hắn bảo người làm dọn đi, nay lại ra lệnh dọn về. Bởi vì hắn phát hiện giường lớn thoải mái không thể làm hắn an tâm bình tĩnh như chiếc giường nhỏ kia. Nhưng chiếc giường nay cũng không có tác dụng gì lớn, hắn vẫn thường xuyên mất ngủ đến hừng đông.
Cứ như vậy hơn nửa tháng lại trôi qua, Thái Cửu phát hiện hắn không kiên trì nổi nữa, bất luận là đan dược gì cũng không có tác dụng với hắn, hắn vẫn cứ không ngủ được. Đêm nay, Thái Cửu mơ thấy A Dung, trong mộng hai người cùng nhau vần vũ, chờ đến thời điểm cuối cùng, hắn cử động hông, thẳng lưng muốn bắn ra.
“Rầm” một tiếng, hắn ngã từ trên giường xuống đất.
Thái Cửu mở đôi mắt bao phủ đầy dục vọng, xoa xoa tiểu huynh đệ trướng đau, cẩn thận kiểm tra rồi nhẹ nhàng thở ra, còn may không bị ngã hỏng. Thật là khiến người ta ảo não cực kỳ, thời điểm mấu chốt này lại hóa ra là mơ, hắn bất đắc dĩ thở dài, từ trên mặt đất bò dậy.
Tiếp theo cũng không thể ngủ được, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt thanh lệ của A Dung, Thái Cửu giật mình, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy nàng. Bây giờ không biết tại sao đột nhiên rất muốn trông thấy nàng.
Lúc ấy hắn bởi vì phẫn nộ, giận dỗi rời đi, nghĩ rằng về sau sẽ không dỗ nàng trở lại cho nên cũng không quay lại nữa. Trải qua một đêm suy tư, Thái Cửu quyết định vẫn là đi một chuyến đến thôn trang. Chẳng qua không phải hắn đi vào ban ngày mà là chờ tới ban đêm, khi mọi người đều đã ngủ mới trộm đi. Lần này hắn đi mục đích cũng không trong sáng, cho nên lựa chọn thời điểm đêm khuya tĩnh lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.