A Dung tránh ở phía sau Đông Hoàng Thái Bát, đối với cái nhìn căm tức của Thái Cửu, nàng cũng không để ý tới. Tuy nhiên kết quả trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng còn tưởng rằng mình bị Thái Cửu bắt được thì không chết cũng bị thương. Không ngờ hiện tại bệ hạ còn muốn đưa nàng về Đông Cung, bảo nàng chờ sau khi sinh hạ hài tử sẽ để nàng cùng Thái Cửu thành hôn. Trong nháy mắt A Dung trở nên luống cuống, kỳ thực nàng cũng không muốn dùng hài tử để làm thủ đoạn gả vào hoàng tộc. Đứa nhỏ này là bất ngờ ngoài ý muốn, lúc trước làm chuyện thân mật với Thái Cửu nàng vẫn chưa nghĩ tới sẽ xuất hiện hài tử, cũng không nghĩ tới chuyện kết thành phu thê cùng Thái Cửu. Lúc trước là vì giúp thất muội nên mới nhất thời xúc động làm chuyện đó, nàng không dám mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình. A Dung vội vàng thoái thác, vẻ mặt sợ hãi nói:"Bệ hạ, như vậy không được, thần..." Nàng nhìn trộm Thái Cửu, thấy sắc mặt hắn xanh mét trừng nàng, biết rõ nhất định hắn không nguyện ý nên nhận mệnh nói:"Thần không xứng với điện hạ." Đông Hoàng Thái Bát cũng mặc kệ, hắn nhìn A Dung rồi lại nhìn Thái Cửu, tầm mắt lượn trên hai người bọn họ một vòng, mơ hồ nhìn ra được chút gì đó. Hắn làm ra vẻ trưởng bối, uy nghiêm nói:"Mặc kệ các ngươi định thế nào, con cháu Đông Hoàng chúng ta không thể lưu lạc bên ngoài. Nhất định A Dung phải cùng ta quay về Đông Cung, Cửu Nhi cũng cần trở về, không thể để nó có khoảng cách với hài tử duy nhất của mình, mỗi ngày đều phải quan tâm tới hài tử nối dõi của mình. "Phụ hoàng, con không..." Thái Cửu vẫn cố giãy giụa, hắn không muốn khuất phục. Thái Bát liếc Thái Cửu một cái, nghiêm túc nói:"Việc này cứ quyết như vậy, không cần bàn cãi, được rồi, chúng ta hồi cung." Mặc kệ Thái Cửu tức giận, bất mãn thế nào, Đông Hoàng Thái Bát vẫn khăng khăng nhận A Dung là con dâu. Thái Cửu bị túm mạnh lên xe ngồi cùng A Dung, A Dung cũng tự hiểu, biết hắn không thích mình nên thức thời ngồi lùi trong một góc xe, cách hắn rất xa. Xe thần có linh tính, cũng không cần người điều khiển, tốc độ của nó thật mau, chỉ một hai canh giờ sau đã về đến Đông Cung. Xe vừa dừng lại ổn định, Thái Cửu đã vội không nhịn nổi xuống xe, dáng vẻ vội vàng đi vào cung điện mà không hề liếc mắt nhìn A Dung phía sau lấy một cái, giống như tránh hồng thủy, mãnh thú, muốn cách nàng thật xa. A Dung vịn lên càng xe, chống eo chậm rãi bước từ trên xuống, nàng nhìn bóng dáng Thái Cửu càng lúc càng xa, đôi môi hơi nhấp, trong lòng có chút chua xót. Nàng cảm thấy mình và Thái Cửu thực sự không thể ở chung được, hắn chán ghét nàng như vậy, nàng nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu, không bằng chờ sau khi sinh hài tử xong nàng sẽ rời khỏi Đông Cung. Tuy rằng nàng thật sự luyến tiếc hài tử nhưng đứa bé theo nàng bôn ba bên ngoài chẳng thà ở lại trong cung, hưởng thụ chúng tinh phủng nguyệt*, đây mới là sự lựa chọn tốt nhất với nó. - Chúng tinh phủng nguyệt: Được mọi người vây quanh, luôn được che chở, như cái rốn của vũ trụ. Ở phía sau, Thái Bát bước từ trên xe xuống, hắn nhìn bóng dáng cô đơn của A Dung cùng hình ảnh Thái Cửu một mình tiêu sái rời đi, thở dài có chút hận sắt không thành thép. Đứa con ngu xuẩn kia, lão phụ thân này là đang giúp ngươi đó, về sau mà hối hận vì đã đỗi đãi với phu nhân của mình như vậy thì tự mà đi khóc đi. Thái Bát tiến lên hai bước nói với A Dung:"Đừng để ý tới cẩu tử kia, về sau nó sẽ khóc, đi, đi xem mẫu phi con, nàng là người dịu dàng, chắc chắn sẽ thích con." "Cảm ơn bệ hạ." A Dung hơi cúi người nói lời cảm tạ, đi theo Thái Bát vào Đông Cung. Mẫu phi Thái Cửu quả thật là một nữ tử dịu dàng thiện lương, vừa thấy A Dung đến đã tươi cười đón chào, ân cần hỏi han A Dung, đối đãi với nàng như đối đãi với nữ nhi của mình. Yêu hậu giữ A Dung lại nhà chính Đông Cung ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại nói thêm chút việc trong nhà, đến tận khi buổi tối đến lúc đi ngủ, Thái Cửu bị lệnh cưỡng chế đi đón A Dung về phòng phía tây của hắn. Bị Thái Bát giáo huấn một hồi, Thái Cửu không tình nguyện đến nhà chính đón người, hắn vào trong điện cũng không thèm liếc nhìn A Dung một cái, trực tiếp nói với Yêu hậu:"Mẫu phi, con tới đón người về phòng, người nghỉ sớm một chút đi." "Được, các con trở về đi." Yêu hậu gật đầu, dịu dàng nói với A Dung:"A Dung nghỉ sớm một chút, đừng làm hài tử mệt." "Vâng, cảm ơn mẫu phi." A Dung đứng dậy hành lễ nói lời cảm tạ. Có lẽ do nàng ngồi đã lâu nên chân tê rần, eo cũng đau vì vậy nàng dừng lại, xoa xoa eo. Thái Cửu bên cạnh không kiên nhẫn liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí ghét bỏ nói:"Xoa tới xoa lui làm gì, còn không đi nhanh lên, phiền phức!" "Ta..." Tay A Dung đang xoa eo trực tiếp trượt xuống. Yêu hậu nhìn Thái Cửu đen mặt, tức khắc không còn vui vẻ, nàng đánh một phát lên vai hắn, nhẹ trách mắng:"Cửu Nhi, con có thái độ gì vậy, A Dung là phu nhân của con, trong bụng nàng mang hài tử của con, con còn đối xử với nàng như vậy ta sẽ không tha cho con." "Mẫu phi..." Thái Cửu xoa cái vai bị đánh đau, bất mãn kêu lên:"Con mới là nhi tử của người." Từ nhỏ đến lớn mẫu phi chưa bao giờ đánh hắn, vậy mà hôm nay lại vì một nữ nhân mới gặp không được một ngày đánh hắn, Thái Cửu thực sự không vui. "Nhi tử thì sao, trong bụng A Dung còn là tôn tử của ta, đêm nay con mà làm nàng ngủ không thoải mái, khiến nàng không vui, ngày mai ta sẽ hỏi tội con!" Yêu hậu mắng Thái Cửu một trận, ngược lại lại thay đổi sắc mặt ôn hòa nói với A Dung:"A Dung, từ nay về sau nếu Cửu Nhi khi dễ con, đừng sợ nó, con nói cho ta, ta sẽ thay con xử lí nó." "Cảm ơn mẫu phi." Trong lòng A Dung cảm động, bệ hạ và yêu hậu đều là người tốt, đối xử với nàng tốt như vậy cũng không uổng công nàng lưu lại đây, kiên trì sinh hạ hài tử, nếu tất cả mọi người trong cung đều giống Thái Cửu, nhất định nàng sẽ lập tức bỏ chạy. Bị Yêu hậu mắng một trận, Thái Cửu vẫn còn bộ dáng bực tức nhưng không còn thúc giục A Dung. Chờ nàng tiếp tục đi đến ngạch cửa nhà chính, hắn mới cùng bước ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn đã mặc kệ nàng, chân dài thẳng sải bước về phía trước, đi nhanh như bay. Chân A Dung không dài như hắn, lại đang mang thai hài tử nên tốc độ không thể nhanh như hắn. Nàng chưa từng đến tẩm cung của Thái Cửu nên cũng không biết đường, sợ mình bị lạc nên đành dùng hết sức đi theo hắn, vừa đi vừa thở hổn hển, trên trán thấm ra đầy mồ hôi. Đến khi nàng đi tới một chỗ ngoặt, Thái Cửu đột nhiên lại không thấy bóng dáng, phía trước vắng tanh, trên hành lang dài treo mấy cái đèn lòng, ánh nến lập lòe khiến cảnh tượng càng thêm mơ hồ. Trước mắt có hai con đường nhỏ, A Dung nhìn phía trước u ám, nhất thời không biết phải đi con đường nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]