"Bịch" một tiếng, mơ chua trong tay A Dung rơi xuống rải đầy trên mặt đất. Nàng nhất thời kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, cả người run rẩy. Thảm rồi, điện hạ đã bắt được nàng. Hiện tại nàng lấy cớ gì cũng không được đành cúi đầu xuống nhìn mơ chua hỗn độn trên đất không biết phải làm sao. Thái Cửu túm lấy nàng ấn lên vách tường ngoài cửa hàng, bàn tay to bóp hàm dưới của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch, tức muốn hộc máu nói:"Đồ Sơn Dung, ngươi cũng thật có năng lực. Ngươi chạy đi, vì sao không tiếp tục chạy?" Bởi vì tức giận nên lực tay hắn rất lớn, véo mạnh khiến cằm A Dung phát đau. A Dung nhíu mi lại, nhấp môi chịu đựng đau đớn, lẳng lặng nhìn hắn không nói lời nào. Nàng biết nàng trốn cũng không thoát, cũng không biết hắn sẽ xử lí nàng như thế nào, dưới sự giận dữ mà giết chết nàng sao? Hẳn là vậy đi. Thái Cửu đè nén cơn tức giận, quét mắt nhìn A Dung đang trầm mặc, tầm mắt hạ xuống nhìn đến cái bụng phồng lên của nàng, nháy mắt càng thêm cáu kỉnh. Không, đây tuyệt đối không thể là hài tử của hắn. "Đồ Sơn Dung, đây là hài tử của ai?" Thái Cửu nhìn bụng A Dung phồng lên, vẻ mặt tức giận chất vấn. Ngữ khí hắn trầm thấp lạnh băng đáng sợ, dường như chỉ là khúc nhạc dạo trước cơn mưa gió. A Dung không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Thái Cửu, môi đỏ khẽ mở, chậm rãi nói:"Của người." "Không, không có khả năng, không phải của ta. Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ, sao có thể xứng mang huyết mạch của Đông Hoàng nhất tộc." Cảm xúc Thái Cửu dao động rất lớn, hắn gào thét to, ngực phập phồng kịch liệt. Thậm chí còn lui lại mấy bước, hắn không muốn tin tưởng hài tử trong bụng A Dung là của hắn. Hắn đứng cách xa A Dung vài bước, hỏi từng câu từng chữ:"Người đầu tiên cùng ta viên phòng có phải ngươi hay không? Mấy tháng sau cũng là ngươi sao?" A Dung gật đầu, nhẹ giọng đáp:"Đúng vậy, người đầu tiên cùng người viên phòng là ta, sau đó cũng vẫn luôn là ta." "Ngươi... Thật không biết liêm sỉ! Tâm cơ sâu nặng như vậy, sao có thể xứng làm mẫu thân của hài tử ta!" Vẻ mặt Thái Cửu phẫn nộ nhìn A Dung, hắn đột nhiên chạy vội tới gần A Dung, bàn tay to bóp cổ nàng, tàn nhẫn nói:"Ngươi cho rằng ngươi là nữ nhi của Hồ Vương nên ta không dám làm gì ngươi sao? Cho rằng mang thai hài tử của ta là có thể được ta sủng ái sao? Nằm mơ!" Thái Cửu nheo mắt, bàn tay chậm rãi siết lại, khuôn mặt A Dung nháy mắt nhăn lại, nàng gian nan ho khan, gần như không thể thở nổi. Ngay tại thời khắc nguy cấp, một luồng sáng sắc bén bổ về phía tay Thái Cửu, Thái Cửu vội vàng buông lỏng tay, lùi về sau mấy bước né tránh. A Dung được tự do, liều mạng ho khan thở hổn hển, sắc mặt dần dần khôi phục. Một giọng nam trung niên giận dữ từ phía trên truyền xuống:"Cửu Nhi, ngươi thật là quá tùy hứng! Ngươi đã quên truyền thống của gia tộc chúng ta rồi sao? Đây chính là hài tử duy nhất trên đời của ngươi, ngươi muốn cho Đông Hoàng nhất tộc chúng ta từ nay không có người nối nghiệp sao?" Đông Hoàng Thái Bát từ trên cao hạ xuống, hắn chậm rãi đi đến trước mặt A Dung, thu lại sắc mặt giận dữ, ân cần an ủi:"Con dâu, đừng sợ, có ta ở đây hắn không dám làm gì con." A Dung cảm kích nhìn Đông Hoàng Thái Bát, cung kính nói:"Đa tạ bệ hạ cứu mạng." Nhìn vẻ mặt hiền từ của Đông Hoàng Thái Bát, A Dung cảm thấy hẳn là bệ hạ đã nhận sai người, do dự một lúc, nàng vẫn giải thích:"Bệ hạ nhận nhầm người rồi, thần không phải con dâu của ngài." "Không nhận nhầm, ta nói đúng là con thì đúng là con." Đông Hoàng Thái Bát nhìn A Dung, vẻ mặt hiền hòa nói:"Về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần gọi xa cách như vậy, cứ gọi ta là phụ hoàng, con chính là mẫu phi của người thừa kế Đông Hoàng nhất tộc tương lai, cứ gọi ta là phụ hoàng giống Cửu Nhi." Cái gì? Còn chưa được bao lâu đã bắt đầu nhận thân, Thái Cửu lập tức nóng nảy. "Phụ hoàng, đây không phải hài tử A Lê sinh, con không cần." Thái Cửu vẻ mặt không vui hét lên. Đông Hoàng Thái Bát quay đầu lại, một đường ánh sáng bắn xuyên qua, tức giận trừng mắt nhìn Thái Cửu:"Trưởng lão Đông Hoàng nhất tộc chúng ta thừa nhận địa vị hài tử là được, không cần ngươi nhận cùng, về sau nếu ngươi làm tổn thương cháu đích tôn duy nhất của ta, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi!" Nghĩ đến truyền thống của Đông Hoàng nhất tộc, Thái Cửu có chút đau lòng, đời này hắn cùng A Lê sợ là không còn có kết quả. Đông Hoàng nhất tộc, huyết mạch cao quý, truyền từ đời này sang đời khác, trải qua mấy chục vạn năm đều như vậy, mỗi vị hoàng phi đều chỉ có thể sinh ra được một hài tử, mỗi hài tử đều là hoàng tử, không có ngoại lệ. Hơn nữa, từ thời thượng cổ, mỗi một tổ tiên để tỏ lòng trung thành với thê tử của mình đã từng lập huyết chú, nam nhi Đông Hoàng chỉ có thể phát sinh quan hệ chăn gối với cùng một nữ nhân, nếu cùng một nữ nhân khác phát sinh quan hệ, lục phủ ngũ tạng sẽ đau đớn kịch liệt, lúc sau sẽ chết bất đắc kỳ tử. Thái Cửu hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của A Dung, trong lòng phẫn hận không thôi, nữ nhân chết tiệt, có phụ hoàng với trưởng lão che chở, làm sao hắn có thể làm gì nàng. Hiện tại mẫu phi còn chưa biết nàng mang thai hài tử, nếu đã biết còn không nâng niu nàng trong lòng bàn tay, sủng ái hơn cả công chúa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]