Lục Trường Uyên nhìn A Lê đang hoảng hốt dưới thân, nhẹ giọng hỏi:"Tại sao vẫn chưa ngủ?"
"Ta... Ta..." A Lê ấp úng không biết nên trả lời thế nào, nàng không nghĩ rằng Lục Trường Uyên sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy nên không chuẩn bị tốt lý do thoái thác.
Lục Trường Uyên nhìn vẻ mặt hoảng loạn của nàng liền cho rằng nàng lại mơ ác mộng nên mới bò đến ôm hắn. Hắn vỗ nhẹ lưng A Lê, ấm áp nói:"Sợ mơ ác mộng nên không dám ngủ à? Đừng sợ, ta ôm ngươi ngủ."
Nói xong, hắn duỗi cánh tay rắn chắc ra vòng lấy A Lê ôm chặt nàng.
A Lê vùi trong ngực Lục Trường Uyên, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, có chút ngẩn ngơ, nàng cảm thấy đạo trưởng hiện giờ dịu dàng ấm áp như gió xuân tháng ba, xâm nhập vào trái tim nàng đánh tan ngờ vực.
Nếu đồ vật giữa háng hắn không hùng hổ chọc vào hoa tâm nàng thì có lẽ nàng sẽ cảm thấy đạo trưởng thật giống tiên nhân không dính khói lửa phàm tục. Nhưng vật kia của hắn phồng lên quá mức khổng lồ, vừa nóng vừa cứng tựa như bàn ủi nóng đỏ chôn giữa hai chân nàng. A Lê khó chịu vặn vẹo mông muốn cách xa vật cứng kia một chút nhưng lại không biết đó là tự rước họa vào thân, cọ đến mức nhiệt huyết của Lục Trường Uyên càng thêm sôi trào.
Bàn tay to của hắn vuốt mông A Lê rồi ấn vào phần hông của mình, dương căn sưng phồng nóng rực cách lớp quần lót mỏng manh chậm rãi cọ xát lên khe thịt nhỏ. Lục Trường Uyên thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200857/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.