Một lúc sau được Lục Trường Uyên trấn an, A Lê mới thoát khỏi nỗi hoảng loạn từ cơn ác mộng, nhưng giấc mộng kia quá mức chân thực khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi, giữa đêm nằm ngủ không dám nhắm mắt. Sợ lại mơ thấy nhưng hình ảnh cực kỳ bi thảm đó.
Dường như Lục Trường Uyên nhìn ra được sự hoảng loạn của nàng, bàn tay to vươn ra ôm chặt lấy nàng, hôn lên trán nàng, dịu dàng nói:"Không sao, đừng sợ, mau ngủ đi ta sẽ luôn ở đây."
A Lê nhìn Lục Trường Uyên, mơ hồ cảm thấy đạo trưởng trước mắt có chút không giống với đạo trưởng trước kia, tuy rằng vẫn là gương mặt đó nhưng hơi thở xung quanh hắn càng thêm cường đại khiến người ta kính nhi viễn chi*. Hơn nữa hắn đối xử với nàng càng dịu dàng hơn, mỗi khi cặp mắt đen thâm thúy nhìn nàng đều thấm đẫm tình ý ngọt ngào sâu đậm, A Lê có ảo giác mình là bảo bối trân quý nhất trên đời này của hắn.
- Kính nhi viễn chi: Tôn trọng và giữ khoảng cách.
Được hắn ôm, nàng sẽ thấy thật sự an tâm, ngay cả nỗi sợ hãi từ cơn ác mộng ban nãy cũng đều biến mất. Nàng cứ chôn trong ngực hắn như vậy ngủ một giấc an ổn.
Ngày hôm sau, A Lê ngủ đến khi mặt trời đã lên tận đỉnh mới tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, thấy mình vẫn vùi trong ngực Lục Trường Uyên, hắn vẫn duy trì tư thế đêm qua, ôm chặt lấy nàng. A Lê thực kinh ngạc, đây là lần đầu tiên đạo trưởng ngủ nướng, trước kia mỗi ngày hắn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tru-yeu-truyen/1200856/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.